Lan Nhi bước ra khỏi thang máy.Khuôn mặt thể hiện nụ cười đắc ý và thỏa mãn.Cuối cùng cái người mà cô chán ghét đã bị điên cuồng rồi,điên vì cô ta đã bị bỏ rơi.Lan nhi đi một mạch không có có ý quay đầu lại nhìn.Cô ta cũng đoán được tâm tình của người ở phía sau rồi.

Ái Nha muốn tìm mọi cách xem sự việc lúc nãy nghe là trò chơi của Lan Nhi.Cô vội lắc lắc cái đầu của mình,để cho những lời nó tan theo những cái lắc đầu của cô.Ái Nha cũng bước về hướng phòng làm việc của Trần Viễn.Cô cũng muốn chứng minh những đều đó không phải là thật.Nhưng trong lòng cô cũng có một phần lo lắng cho việc đó là sự thật.Ái Nha bước vào phòng anh không hề gõ cửa

_Trần Viễn nghe thấy động tỉnh,giọng liền lãnh đạm nói_Em làm gì vào không biết gõ cửa_Trần Viễn ngẩng đầu lên nhìn Ái Nha và tiếp túc viết gì đó trong tài liệu.

_Em…em xin lỗi_Ái Nha cũng hê sợ vội cúi đầu xuống.Nghe giọng anh là cô biết chắc anh đang tức giận về việc này.Lúc trước cô cũng đã làm như thế này,bị anh quát ột trận.Nên từ đó cô đã không dàm vào không gõ cửa.

_Thôi đủ rồi,em tìm anh gấp có việc gì không?_Trần Viễn vẫn lãnh khóc nói không nhìn lên mặt Ái Nha tiếp tục tập trung vào công việc của anh.

_Anh xem tấm thiệp này đi_Ái Nha tay run run đặt tấm thiệp lên bàn cho Trần Viễn.Cô như muốn thoát tim ra ngoài,vì cô phải đợi kết quả của anh.

_TrẦn Viễn mở nhẹ tấm thiệp ra liếc con mắt nhìn một cái vào trong thiệp,Anh đặt nó lại vị trí của,rồi thờ ơ nói_Thì sao???

_Người trong thiệp đó có phải là anh không???_Ái Nha nói khẽ.

_Đúng…_Trần Viễn vẫn tiếp tục làm việc của mình.

_Anh tại sao lại cùng người đàn bà đó chung một chỗ???Anh không phải đã nói với em là không cần đám cưới sớm???cũng hứa với em là vài năm nữa sẽ cưới mà???mà tại sao anh lại cùng Lan nhi đám cưới???_Ái Nha thổn thức nói,nước mắt từ khóe mắt đã chảy dài hai gò má đầy phấn,làm cho phấn cũng nhòe đi nhiều.

_Anh cùng ai kết hôn là chuyện của anh.Em không cần phải bận tâm suy nghĩ về việc của anh_Trần Viễn lạnh lùng nói,lúc này anh đã có vài phần hê khó chịu rồi.

_Lúc trước anh đã hứa với em những gì???không phái anh đã nói là chờ An An lớn lên kết hôn sao???Nhưng sao anh lại thay đổi lại đi kết hôn với người khác_Ái Nha uất ức nói.Mọi việc lúc trước Trần Viễn đã quên thật rồi sao,Anh không nhớ là đã hứa gì với cô sao,anh có

_Anh có nói là chờ An An lớn,Chứ anh chưa bao giờ nói là An An lớn rồi sẽ cùng em kết hôn._Trần Viễn có phần không kiên nhẫn mà nói.

_Nhưng anh không sợ con bé An An sẽ phản đối sao???Anh không nghĩ đến tâm trạng của con bé sao???_Ái Nha muốn cho Trần Viễn hiểu rằng anh muốn kết hôn với Lan Nhi cũng không dễ dàng.Nếu anh muốn kết hôn thì cũng phải có sự đồng ý của An An.

_Việc đó là việc của anh,em không cần phải nói cho anh biết.Tự anh biết mình sẽ làm như thế nào.Nên em cứ đi ra ngoài trước,mọi việc anh đã quyết định rồi.Anh không cần em quản.Em đi ra ngoài đi Anh còn phải làm vài công việc_Khuôn mặt Trần Viễn hiện lên vẻ vô tình và lạnh lùng.

_Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng và vô tình của Trần Viễn.Ái Nha cảm giác như có một gáo nước lạnh tạt vào mặt mình vậy, Ái nha cảm thấy mình hết đường nói cô nhỏ giọng lại,mọi việc xem như là kết thúc tại đây._Vâng_Cô nhẹ xoay người về phía cửa và bước ra ngoài.

Sau khi Ái Nha đi ra khỏi nhà,Mí mắt của Trần Viễn cũng ngục xuống.Hai mắt anh bắt đầu nhắm chặc lại,trong con mắt lúc này là sự đau buồn rõ rệt.Khi nghe Ái Nha nhắc đến An An sẽ vì chuyện anh đính hôn mà phản đối kịch liệc.Anh không dám tưởng tượng hay nghĩ con bé lúc đó sẽ ra thế nào.Cứ nghĩ đến con bé thống khổ,đau lòng và khóc lóc,anh lại không kiềm lòng được mà quỷ hôn.Nhưng anh không muốn bản thân không khống chế được những hành động không kiềm lòng đó.Và anh đã xua tan đi cái ý nghĩ đó tiếp tục công việc của mình.

Cô đi ra ngoài phòng anh,chợt đầu cô lóe lên một tia ánh sáng còn lại,là cô sẽ đi tìm An An,cô biết thế nào con bé cũng sẽ phản đối rất mãnh liệt chuyện này.Ái Nha nghĩ đây cũng là một tia hy vọng cuối cùng của cô.Cô bặt máy điện thoại lên vào lướt nhẹ qua bàn phím điện nhắn số điện thoại của An An.Nếu cô bé không chịu gặp cô,cô sẽ tìm mọi cach để nói cho cô bé biết chuyện này.

_Alo có việc gì không mà chị gọi tôi?_An An lãnh đạm nói,từ trước đến nay cô bé đã không hề có phần tôn trọng người này.Bây giờ cũng không muốn nhắc máy lên mà nghe người đó nói.

_Ái Nha nhẹ giọng hỏi.

_Được,chị muốn tôi đến đâu để gặp chị_An An

_Ái Nha nói xong rồi máy cũng đã cúp khi kết thúc câu nói.

Dù khó chịu về lời đề nghị của Ái Nha,nhưng An An cũng cảm thấy muốn đến đó một lần xem thử cô ta muốn nói gì với mình.

An An bước vào quán café. Mắt cô bé đảo khắp nơi xem Lan Nhi đang ngồi chỗ nào.Nhìn thấy một góc khuất xa có một người đang đeo kính râm,mà dáng vẻ như Ái Nha nên cô bé cũng bước lại đến cái bàn đó.Vội kéo nhẹ cái ghế ra khỏi cái bàn.

_Chị gọi tôi đến đây có việc gì_Nói dứt câu An An thấy người phục vụ đứng trước chỗ cô ngồi,chậm rãi nói_Lấy cho tôi ly nước ép dâu.

_Thấy người phục vụ đã đi xa,Ái Nha giọng nói có phần rất nghiêm trọng_Tôi muốn cho em biết một việc này,em xem cái này đi,rồi em sẽ hiểu tôi muốn nói gì với em_Đưa tấm thiệp trước mặt An An

An An mở tấm thiệp ra xem,con mắt cô bé cũng đã nhìn vào những chữ trong thiệp hồng, tay cô bé cũng bắt đầu run run lên và tấm thiệp cũng đã run theo đó.

_An An lắp bắp nói có một chút là bắt ngờ_Tại sao chị lại có được tấm thiệp này???Họ dự định đính hôn sao???Có phải đây là sự thật không???

_Ái Nha mắt vẫn đeo kiếng,sao cái lớp kiếng đó là một con mắt đã xưng đỏ từ lúc nào,Ái Nha nhỏ giọng nói như không muốn chắp nhận sự thật_Đó là Lan Nhi đưa cho tôi,và tôi cũng đã đi hỏi Trần Viễn về….

_Ái Nha chưa nói hết câu đã bị An An chen vào,lời nói cô bé cũng vọi vàng_Thế chú trả lời chị thế nào???Nói nhanh đi._An An cũng hối thúc Ái Nha.

_Anh ấy chỉ nói mọi việc đó đều đúng _Khuôn mặt Ái Nha tối sầm lại vì buồn phiền.



_Sao chị không ngăn cản họ chứ???_An An buồn bực nói lòng cũng quặn lại vài phần,cũng giống như Ái Nha lúc vừa rồi,cô bé không chắp nhận những đều thấy trong tấm thiệp là sự thật.

_Tôi làm sao có thể ngăn cản được chứ em,tôi đã có ý ngăn cản,nhưng anh ấy bảo việc của anh ấy tôi đừng quan tâm.Anh ấy nói vậy thì tôi có tư cách gì mà xen vào chuyện của anh ấy nữa_Ái Nha vừa dứt lời,cô ta nắm lấy tay của An An đang đặt trên bàn hê siết chặt lại_Mọi việc chỉ còn nhờ vào em,nếu em không ngăn cản chị nghĩ rằng anh sẽ đính hôn ngay.Chị mong em phải giúp chị lần nay ngăn cản anh ấy đừng đính hôn được không???_Tay Ái Nha nắm tay An An như đang vang cầu An An vậy,lời nói cũng như đang năn nĩ đối phương.

_An An lạnh nhạt đáp lại lời cầu xin của Ái Nha_Tôi không biết việc của chị thì chị không liên quan đến tôi.

_Ái Nha buồn phiền nói,khuôn mặt xụp xuống_Em nói như thế mà nghe được sao???Anh ấy đính hôn em dám khẳng định với chị là em không hề bận hay nghĩ đến việc sẽ phản đối???đằng khác thì em đã rất rất là bận tâm về việc đó.

_An An tức giận nói_Chuyện của tôi không liên quan đến chị.Tôi đi đây_Nói dứt câu An An đứng lên và bước đi,cô bé hê ngừng bước chân,vì nghe ở phía sau có một tiếng nói quen thuộc nói vọng lại.

_Chị nghĩ em nên suy nghĩ lại,nếu em cứ nhắm mắt cho hai người họ kết hôn.Em sẽ vĩnh viễn mắt Trần Viễn,người chú mà em yêu thương nhất đấy.Chỉ nghĩ lúc mà anh ấy cưới Lan Nhi và cô ta về nhà em ở luôn.Thì em cũng đừng mơ mà sống trong căn nhà Trần Gia được yên bình với Lan Nhi.Cô ta có thể đuổi em ra khỏi Trần Gia luôn đấy.Cô ta không cam chịu có kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của mình đâu.Cô ta không đơn giản đâu,nên em lo mà liệu đấy_Ái Nha nói hơi lớn một tí để có thể cho An AN đứng hê xa mà nghe.

An An bước tiếp không nói lời nào.Ái Nha thở dài và lắc đầu.Mong rằng cô bé sẽ suy nghĩ lại những lời của cô nói.

Sau khi nói chuyện với Ái Nha xong,An An vọi vàng bắt một chiếc taxi về nhà.Khoảng 15 phút xe về đến nhà, mà cô cảm thấy cả người đổ mồ hôi ra vì quá hồi hợp,Hồi hợp không phải là vui không phải là hứng hở.Mà đó là hồi hợp của chờ đôi chờ đợi cái mà cô bé muốn đó không phải là sự thật.Hai bàn tay cô bé nắm chặt lại một cách cứng chắc.Mồ hôi trong lòng bàn tay cũng đổ ra.

Taxi chạy về đến nhà,thì An An chạy nhanh vào nhà,không kiệp để bác Trương nói gì với cô bé.Mở khóa cửa phòng Trần Viễn ra An An đã thấy anh ngồi vào chỗ làm việc lúc nào rồi.

_Chú mọi việc rốt cuộc là thế nào.Tại sao lại có những việc này_An An vội chạy vào phòng Trần Viễn giọng nói nghẹn ngào.

_Thì mọi việc cháu đã thấy và nghe rồi còn gì_Trần Viễn nhẹ giọng nói,con mắt sâu thăm thẩm có vài tia u buồn.Anh cũng không thèm nhìn tấm thiệp đó.Vì tấm thiệp đó anh cũng biết rồi.

_Chú tại sao lại kết hôn chứ???_An An tức giận và buồn bã nói.

_Tại vì bây giờ chú muốn có vợ_Trần Viễn xem như không có việc gì đáp lại như một đứa bé trả bài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play