6.

Vương Hổ có một tâm hồn hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài cục súc của mình.

Tinh tế, mềm mại, ôn hòa, giống như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời vậy.

Trình Nhiên mở miệng hỏi: “Anh Vương ở một mình sao?”

Vương Hổ bĩu môi: “Cậu gọi tôi A Hổ là được rồi, anh Vương nghe văn vẻ quá, không thích hợp với kiểu người thô kệch như tôi.” Hắn dừng một chút, “Hôm nay chủ nhà đột nhiên đòi lại phòng để làm phòng tân hôn, trả lại tôi hai tháng tiền thuê rồi đuổi tôi đi luôn.”

Hắn vừa bực vừa bất đắc dĩ: “Thu dọn đồ xong thì đói nên tôi qua đây ăn chút đồ.”

Trình Nhiên sáng tỏ: “Nếu anh không tìm được nhà ở thì để tôi giúp cho, tôi biết mấy chỗ môi giới đáng tin — dù sao lần trước cũng nhờ anh chăm sóc Dương Dương, coi như để cám ơn đi.”

Vương Hổ gật đầu đang định cám ơn thì nghe thấy Trình Dương bi bô nói: “Chú Hổ tới nhà bọn cháu ở đi, nhà còn nhiều phòng trống lắm! Như vậy chú Vương Hổ có thể ở với cháu thay bác Lưu rồi!”

Trình Nhiên vỗ nhẹ tay Trình Dương một cái, mang ý cảnh cáo, sau đó lúng túng giải thích: “Bác Lưu là giúp việc toàn thời gian tôi thuê, bà ấy về nhà trông cháu trai cho con, sau đó từ chức rồi.”

Anh giải thích xong thì quay sang nghiêm mặt nói với Trình Dương: “Dương Dương không được làm phiền chú Vương! Sao con biết chú Vương có đồng ý hay không chứ?”

“Đồng ý chứ.” Vương Hổ mở miệng: “Tôi với nhóc nhà cậu có duyên, nếu Dương Dương muốn, cậu cũng đồng ý thì tôi đương nhiên đồng ý rồi.”

“Yeah!” Bạn nhỏ Trình Dương lặng lẽ nháy mắt với chú Hổ.

Trình Nhiên trợn mắt há mồm — Còn… còn thế được ấy hả?? Người này cũng tự nhiên quá đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play