EDIT: morticia.

"Lâm Tô, hôm 11 bên nhóm có tổ chức đi du lịch ở núi Thanh Đồng, cậu có đi không?"

Lúc Lâm Tô từ câu lạc bộ đi ra, Lư Ngữ Phong đuổi theo hỏi cô.

"Không đi, hôm 11 tớ có việc."

Mắt Lư Ngữ Phong sáng lên, nhưng ngữ khí lại vô cùng tiếc hận nói, "Không đi thật? Tớ nghe nói có khả năng Trác Việt cũng đi đấy."

Chuyện Lâm Tô thầm mến Trác Việt, gần như cả câu lạc bộ đều biết. Trên cơ bản mỗi hoạt động mà Trác Việt tham gia, Lâm Tô cũng sẽ tham gia, đến cả tham gia câu lạc bộ cũng là đi theo Trác Việt. Nhưng cũng không hiếm lạ gì, nữ sinh thầm mến Trác Việt có thể vây thành mấy vòng quanh sân tập trường đại học Z, kể cả Lư Ngữ Phong, cô ta cũng thầm mến Trác Việt, nhưng không để mọi người đều biết như Lâm Tô.

Lâm Tô lắc đầu, "Thật sự không đi được, mọi người đi đi, chơi vui vẻ."

Lần này Lư Ngữ Phong ngạc nhiên, lần đầu thấy Lâm Tô không chạy theo Trác Việt. Nhưng cô ta ngạc nhiên chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng bị kinh hỉ xâm chiếm, cho dù Lâm Tô vì sao không đi, chỉ cần cô không đi thì đối với mình là chuyện tốt. Lâm Tô không đi, cô ta mới có cơ hội tiếp cận Trác Việt.

Trác Việt và Lâm Tô là thanh mai trúc mã, quan hệ rất tốt, có Lâm Tô, Trác Việt không thèm nhìn nữ sinh khác.

Dù thế, hai người không hề ở bên nhau, vì Trác Việt chỉ coi Lâm Tô là em gái, đối xử với cô chỉ dừng ở mức tình anh em.

"Tiếc ghê." Lư Ngữ Phong mừng trong lòng, mặt đáng tiếc nói.

Tiếc? Không, tuyệt đối không tiếc, bây giờ Trác Việt phải gặp mặt chân mệnh thiên nữ của mình, mấy nữ sinh khác tốn công vô ích, vì sao cô còn phải đi theo? Trong nguyên tác hẳn là mấy hôm nay, nguyên chủ đã thức tỉnh năng lực bắt yêu, sẽ không đi chung với Trác Việt.

Thế giới lần này hơi đặc biệt, dù là thế giới hiện đại, nhưng có sự tồn tại của bắt yêu sư và yêu.

Nam chính chắc chắn là Trác Việt, mà nữ chính Hồ Tiểu Bạch là Hồ yêu bị phong ấn 900 năm, được nam chính vô tình hóa giải phong ấn đem xuống núi, không có kinh nghiệm sống, tiểu Hồ yêu đối với cuộc sống hiện đại ù ù cạc cạc, cùng với nam chính cao lãnh anh tuấn vạn người mê, tạo nên một đôi oan gia hoan hỉ, trải qua đủ loại mâu thuẫn cuối cùng tu thành chính quả.

Mà nhân vật lần này của Lâm Tô, là trùm phản diện có huyết mạch bắt yêu sư, cô và nam chính là thanh mai trúc mã, yêu mà không có được, người trong lòng lại yêu Hồ yêu, cho dù là thân phận tình địch, hay thân phận bắt yêu sư, đều là thiên địch với nữ chính, tăng thêm chút mâu thuẫn giữa nam nữ chính, khiến bọn họ càng yêu càng đậm.

Mà Lâm Tô làm đủ trò xấu, cuối cùng gặp báo ứng, bị nam hai yêu Hồ Tiểu Bạch —— một con Hổ yêu, lấy máu tim chế thành thuốc, kéo dài tính mạng cho Hồ Tiểu Bạch.

Câu chuyện 'hơi' cẩu huyết, nhưng Lâm Tô đối với thân phận bắt yêu sư cảm thấy hứng thú, chớ nói chi, 003 còn cho cô một bàn tay vàng thú vị cực.

Là một bản khế ước, có thể ký khế ước với sinh linh nguyện ý đi theo cô, sinh linh có thể là người, yêu, ma quái các loại. Sau khi kí khế ước, sẽ bị Lâm Tô sử dụng, không khác gì Ngự Thú Tông ở thế giới Tu chân.

Lâm Tô về nhà, khẽ động tâm, triệu hồi ra giấy khế ước.

Giấy khế ước là một quyển sách đóng chỉ màu đen, trên bìa ghi ba chữ Giấy Khế Ước bằng chữ Tiểu Triện (*), chỉnh chỉnh tề tề, không có gì đặc biệt.

(*) Chữ tiểu triện: Là kiểu chữ thư pháp Trung Quốc, có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời Chu.

Nhưng bây giờ cô không mở được, hình như phải khế ước linh hồn rồi mới mở được.

Lâm Tô thu hồi sách, định tìm cơ hội đi khế ước một con thử.

"Mew ~"

Mèo nguyên chủ nuôi nhảy lên đùi Lâm Tô, nghiêng đầu kêu meo meo.

Con mèo này tên là Cục Tuyết, toàn thân trắng như tuyết, không có màu khác, con mắt màu xanh bảo thạch, cực kỳ xinh đẹp. Không biết là giống gì, nguyên chủ ngẫu nhiên nhặt được nó, thấy nó đẹp quá nên mang về nuôi.

Theo ký ức của nguyên chủ, con mèo này không dính người, ngược lại khá cao lãnh, thông minh lại yên tĩnh. Đột nhiên nôn nóng như thế, đúng là hiếm thấy.

Lâm Tô khẽ động tâm, triệu hoán giấy khế ước ra, hỏi Cục Tuyết, "Mi muốn cái này?"

"Meo meo meo ~" Cục Tuyết không nhìn thấy giấy khế ước, nhưng lại cảm giác được khí tức mình thích xuất hiện, lập tức nhào tới, kêu meo meo.

Lâm Tô hiểu rõ, Cục Tuyết là thích sách khế ước.

Hay là khế ước với nó?

Giấy khế ước không chỉ để người nắm giữ, còn đối với khế ước giả có rất nhiều lợi ích, nếu không có chỗ tốt ai cam tâm tình nguyện bị khế ước?

Mà một khi bị khế ước, sẽ tâm ý tương thông với người khế ước.

Lâm Tô rất thích Cục Tuyết, khế ước với Cục Tuyết cũng ok thôi. Không vì cái gì, chỉ riêng tâm ý tương thông thôi cũng được.

Đương nhiên, cô không phải không có hạn chế, số lượng có thể khế ước, dựa vào năng lực của cô. Nên việc khế ước với ai, cô phải chọn lựa tỉ mỉ, tốt nhất là phải tìm yêu có năng lực để khế ước, sau đó lúc nam hai liên thủ đối phó với cô, còn có trợ giúp.

Nghe nói yêu đều ẩn nấp sâu trong núi, cô định nhân hôm 11 lên núi một chuyến.

Lâm Tô vừa nghĩ vừa cắn nát đầu ngón tay, lấy máu làm dẫn, vẽ một cái phù trong không khí. Kết phù lóe lên ánh sáng màu vàng lóng lánh, đi vào cơ thể Cục Tuyết, khế thành.

Lâm Tô đột nhiên cảm giác giữa mình và Cục Tuyết có một loại ràng buộc.

"Ai da má ơi, chính là cảm giác này, mau thu mèo vào đi, cảm giác này Lão phu thích."

Vừa mở miệng là một ông già đậm chất Đông Bắc, không hề xứng với vẻ ngoài ưu nhã, Lâm Tô hơi vỡ mộng.

Nhưng vẫn theo lời nó thu vào. Giấy khế ước có không gian, để khế ước giả ở.

Cục Tuyết chui ra, Lâm Tô lại thử mở giấy khế ước, lần này mở được, nhưng chỉ có 1 trang.

Tên: Cục Tuyết.

Loại: Mèo.

Tuổi: 98.

Năng lực: Bán manh??

Lâm Tô hơi kinh ngạc, Cục Tuyết thế mà đã 98 tuổi rồi? Nguyên chủ chỉ tiện tay nhặt, liền nhặt được một con yêu chưa hóa hình, trách không được màu lông đẹp như thế, thì ra là yêu.

Mà năng lực bán manh là cái mẹ gì? Sống gần trăm tuổi chỉ biến bán manh?

"Bán manh thì sao? Thời đại mạt phát mà vẫn thành tinh được là ngon rồi, ngươi còn bắt meo làm gì nữa?"

Lâm Tô: "..." Ngươi một ông già còn bán manh, có nên ném mèo không?

"Nhưng mà, ngươi là yêu, sao lúc trước lại theo ta về?" Lúc nguyên chủ nhặt nó bên đường vẫn là người bình thường.

"Ngoài xã hội không dễ sống, đương nhiên phải tìm người nuôi. Meo thấy ngươi giống như kẻ có tiền, mới cố tình đi theo."

Lâm Tô: "..." Đa tạ nhiều ha!

Theo nguyên tác, trước 11 Lâm Tô đã thức tỉnh thiên phú bắt yêu.

Bắt yêu là một cái nghề thần kỳ, có thể dựa vào huyết mạch để nối dõi, tổ tiên Lâm gia có rất nhiều bắt yêu sư, danh tiếng cũng không ít, nhưng gần đến hiện đại, yêu quái giảm đột ngột, nghề bắt yêu sư cũng dần xuống dốc, có rất ít người theo nghề này.

Mỗi thời đại Lâm gia luôn có bắt yêu sư, đến thời cha mẹ Lâm lại không có ai thức tỉnh, còn tưởng truyền thừa bị đoạn tuyệt, không ngờ đến thời Lâm Tô lại thức tỉnh.

Sau khi Lâm Tô nói chuyện này với người nhà, Lâm gia lập tức đưa cô về nhà tổ, phổ cập không ít kiến thức bắt yêu, cũng đưa hết tư liệu mà bắt yêu sư trước đó để lại cho cô.

Vì thế, Lâm Tô trở thành bắt yêu sư chân chính.

Đại thụ che khuất bầu trời, Lâm Tô đeo túi, chậm rãi từng bước đi lên.

Cục Tuyết ngồi xổm bên bả vai cô, líu lo không ngừng, "Khế ước nhiều thế làm gì, có meo còn chưa đủ à? Nhân loại các người cứ thích trái ôm phải ấp, meo phỉ nhổ."

Lâm Tô không quan tâm nó, nó còn nói thêm, "Meo nhắc nhở, ở đây có đại yêu quái, rất dọa người, lấy đạo hạnh bây giờ của ngươi, không thể đấu lại."

Lâm Tô dừng bước, "Sao ngươi biết?"

"Yêu cũng có phân bố theo núi, mấy yêu quái trên đỉnh núi không dễ chọc, mấy tiểu yêu như meo tất nhiên phải nhớ rõ, lỡ chọc giận bọn nó, cái cơ thể nhỏ bé này còn không đủ nhét kẽ răng. Meo nhắc nhở ngươi rồi, tí nữa gặp đại yêu quái thì ngươi thu meo vào trước đi, đừng trông cây meo giúp ngươi đánh nhau, đời này cũng không."

Lâm Tô mặt không cảm xúc, "Suỵt, đại yêu quái ngươi nói đến rồi."

Từ khi trở thành bắt yêu sư, đặc điểm rõ ràng nhất là Lâm Tô có thể cảm nhận yêu khí, vừa nãy lúc Cục Tuyết nói chuyện, yêu khí đột nhiên đậm lên, Lâm Tô liền biết có yêu quái gần đây.

Yêu khí nồng đậm như thế, không thể là tiểu yêu.

Không cần cô nhắc, Cục Tuyết cũng cảm nhận được uy áp, thanh âm run lẩy bẩy, "Mau, thu meo vào, meo sợ."

Meo sợ.

Lâm Tô dù ghét bỏ, nhưng vẫn thu vào theo lời nó, cô vừa lấy giấy khế ước ra, đột nhiên có con gì đó từ trên cây nhảy xuống, vững vàng rơi trên tay cô.

Chính xác mà nói là rơi lên giấy khế ước, nhưng giấy khế ước chỉ có mình cô thấy, sờ thấy, nên nó xuyên qua giấy rơi lên tay cô.

Màu vàng nhạt, lông ngắn xù lên, mang hoa văn trắng, lỗ trai tròn tròn, con mắt ướt sũng, như con non mới dứt sữa.

Trên đầu nó ghi rõ chữ 'Vương', nói Lâm Tô biết, đây là hổ con.

Nó nhìn vô hại, Lâm Tô không dám khinh thường, yêu khí nồng đậm nhắc nhở Lâm Tô, có khả năng đây là đại yêu quái mà Cục Tuyết nói.

"Ngươi cũng thích mùi này."

Hổ con như nghe hiểu, điên cuồng gật đầu.

"Vậy khế ước với ta?"

Lại gật đầu.

Lâm Tô cắn nát ngón tay bắt đầu vẽ bùa, phù rơi kết thành, thuận lợi đến không tưởng tượng nổi.

"Mau thu bản vương vào đi."

Âm thanh mềm mại dễ thương, giống y bề ngoài, lại tự xưng bản vương, khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Lâm Tô biết nó hứng thú với khí tức giấy khế ước, không nhiều lời, thu nó vào trước.

Sau đó cô mở giấy khế ước, trang thứ 2 hiện lên thông tin tiểu hổ.

Tên: Hổ Đại Vương.

Loại: Hổ.

Tuổi: 281.

Năng lực: Không gian (Trữ vật, xé).

Cái này lợi hại, vừa trữ vật vừa có tính công kích, so với sức chiến đấu cặn bã của Cục Tuyết mạnh hơn nhiều. Quan trọng là người ta cũng biết bán manh, so sánh, quả nhiên là vương.

Lâm Tô cực kỳ vui vẻ, một con mèo, một hổ con moe đến phạm quy, nếu yêu quái cô khế ước đều dễ thương lông xù như thế, hình như không tệ.

EDIT: morticia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play