Cái gọi là lên núi kiếm ăn, trẻ em vùng núi, từ nhỏ đã quen đường chạy lên núi, nhặt củi, nhổ rau dại, hái quả... Vì không phải rừng sâu núi thẳm gì, không có thú hoang size lớn nên người lớn không lo lắng.
Lần đầu Cố Chi Thu đi núi, nhìn cái gì cũng rất mới lạ. Nhị Nha quen thuộc lấy cái xẻng ra, bắt đầu nhổ rau dại, còn dặn dò nàng, "Tam Nha, em chăm Tứ Nha với Trụ Tử, đừng để bọn nó đi xa."
Tứ Nha và Trụ Tử vẫn chỉ là búp bê bú sữa, không hy vọng bọn nó làm việc, dẫn tụi nó lên núi vì người lớn ai cũng bận, không mang được. Con cái nhà nghèo, đều là lớn mang nhỏ, Nhị Nha và Tam Nha cũng là lớn mang nhỏ. Bây giờ Đại Nha được xuống ruộng giúp đỡ, cho nên nhiệm vụ mang mấy đứa nhỏ rơi lên người Nhị Nha.
Cố Chi Thu nhìn động tác nhanh nhẹn của Nhị Nha, liền biết những chuyện này cô bé làm không ít, điều này khiến nàng vừa kính nể vừa đau lòng. Mới bảy tuổi, đặt vào thời hiện đại mới học năm hai tiểu học, bảo bối trong lòng ba mẹ, vui vẻ trải qua tuổi thơ không buồn không lo.
Nhưng ở đây, cô bé đã sớm trải nghiệm cuộc sống gian khổ, thậm chí gánh vác trách nhiệm gia đình.
Xét đến cùng, là vì nghèo.
Cố Chi Thu cảm thấy bản thân có thể làm gì đó, giúp gia đình này sống bớt khổ hơn. Dù sao nàng cũng là linh hồn đến từ tương lai, có kiến thức vượt thời đại.
Làm cái gì mới được? Dựa theo sáo lộ của đa phần tiểu thuyết xuyên không, pha lê và xà phòng là những vật thiết yếu, nhưng nàng ta không chuyên hóa, cũng không chuẩn bị trước, mang theo phương pháp hóa học gì đó, cho nên hai con đường này không thể thực hiện.
Mở tiệm bán quần áo? Không nói trong nhà có ủng hộ không, chỉ riêng việc nhà nghèo như thế, xem chừng không có nổi tiền vốn lập nghiệp. Vẫn nên mở tiệm nhỏ nhỏ, hoặc là buôn bán không vốn.
"Tam tỷ, cho chị."
Trụ Tử chạy lại, bàn tay cầm hai quả màu đỏ, đưa cho Cố Chi Thu một cái.
"Hử? Quả mận bắc? Trụ Tử hái ở đâu đó?"
Trụ Tử kéo tay nàng đi về phía trước, vòng qua một tảng đá lớn, quả nhiên thấy một cây mận bắc, quả đỏ đầy cành. Cố Chi Thu đột nhiên nghĩ ra gì đó, chạy lên hái quả mận bắc, Trụ Tử và Tứ Nha vui vẻ tham gia.
"Tam Nha, em hái nhiều quả hồng thế làm gì?" Nhị Nha không nhìn thấy mấy người các nàng, theo âm thanh tìm ra nơi này, thấy Cố Chi Thu hái một đống.
"Ăn, cái này khai vị trợ tiêu hóa, đồ tốt đó." Thì ra ở đây bọn họ gọi quả mận bắc là quả hồng.
Nhị Nha nhăn lông mày, "Quả hồng chua lè, càng ăn càng đói, mấy đứa ăn một quả thôi, đừng hái, hái rồi cũng không đem về được. Bà mà thấy chắc chắn mắng chết!"
Nhị Nha không hiểu khai vị trợ tiêu hóa là gì, cô bé chỉ biết quả hồng càng ăn càng đói, bà nội ngại quả này lãng phí lương thực, trước giờ không cho bọn họ ăn. Không chỉ đám bọn nó, tất cả mọi người trong nhà cũng không ăn, không ăn đã đủ đói rồi, ăn chỉ có đói hơn. Cho nên mặc dù mọi người ăn không đủ no, nhưng tuyệt đối không ai ăn cái này cho đỡ đói.
Lúc trước Tam Nha có ăn được chua đâu, ăn một miếng mặt đã nhăn tít, sao bây giờ lại ăn cái này?
Đối với ánh mắt nghi hoặc của cô bé, Cố Chi Thu đột nhiên phản ứng, bọn họ đến cơm còn ăn không đủ no, thật sự không cần món khai vị.
"Nhị tỷ, em hái không phải mình em ăn, mà định bán nó lấy tiền."
"Nói chuyện sảng ghê, cái này chỗ nào trong núi chả có, mọc trong này chả ai cần, ai mua chứ?"
"Như thế này bán thì chắc không có ai mua, nhưng mình có thể thay đổi mà, chị biết mứt quả không? Là xiên mấy quả với nhau, rưới lên một lớp nước đường, ngọt ngọt ăn ngon lắm!" Mứt quả đấy, quả mận bắc núi không bán được tiền, thì làm thành mứt quả bán, chẳng phải kiếm được món hời rồi?
Nhị Nha nghi ngờ hỏi, "Em ăn rồi?"
"Ấy, không có, nghe người khác nói. Dù sao quả hồng không tốn tiền, thử một chút, lỡ bán được thì sao? Ít ra cũng thu được chút tiền." Cố Chi Thu là linh hồn người trưởng thành, dư sức lừa một tiểu nha đầu, dù sao Nhị Nha bị nàng nói dăm ba câu đã gật đầu đồng ý.
Lúc Cố Chi Thu đang tiến hành kế hoạch kiếm tiền của mình, Lâm Tô cũng chợt suy nghĩ ra cách làm giàu, cô lên trấn đi mấy vòng, không phát hiện cơ hội buôn bán gì.
Gần trấn không được phồn hoa, trong trấn chỉ có một con phố, bên đường mở mấy cửa hàng, bán đủ thứ, trong tiệm gạo còn bán cả vải vóc, tiệm mộc bán cả đồ trang sức, quán cơm nhỏ còn bán thêm hoa quả. Có thể thấy, trình độ tiêu dùng của người trong trấn không cao, không bán gì nhiều, không thể mở thêm cửa hàng.
Lâm Tô đi mấy phút đã đi hết con đường, trong lòng có chủ ý, sau đó ngoặt vào tiệm thuốc duy nhất trong trấn.
Tiệm thuốc không lớn, chỉ có một người đứng sau quầy trông coi, nhìn thấy có khách đi vào, không nhiệt tình nhiều, thuận miệng chào hỏi một câu, "Ngài cần gì không?"
"Có hạt giống nhân sâm không?" Lâm Tô không quanh co lòng vòng, càng thẳng thắn, không khiến người khác hoài nghi. Huống hồ hạt giống nhân sâm là thuốc rất có giá trị, tiệm nào cũng có.
Tiểu kế không hỏi nhiều, "Phơi khô hay tươi?"
"Tươi."
EDIT: Morticia.
Tiểu kế ngoài ý muốn nhìn cô một cái, "Đúng lúc, hôm nay mới nhập, nếu không thì không có hàng cho khách. Ngài cần bao nhiêu?"
Lâm Tô lấy khăn tay ra, đếm ba cái, "Ba văn tiền mua được bao nhiêu?"
Tiểu nhị không chê ít, lấy ra một cái gói được gấp kĩ, Lâm Tô đục ra nhìn, khoảng mười cái.
Cũng được.
Lâm Tô mua xong hạt giống, về luôn, trên trấn đìu hiu hơn cô tưởng, một phần cũng do hôm nay trái phiên. Trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc phiên chợ mở rất náo nhiệt.
Về đến nhà, vừa lúc cơm trưa, cho nên trách nhiệm phân chia cơm rơi trên đầu cô.
Cũng may Tôn thị có nhãn lực, dù Lâm Tô nói không cần chờ cô, nhưng lúc Tôn thị nấu cơm vẫn nấu thêm phần cô, định để trong nồi chờ khi nào cô về thì ăn. Nếu không đến lúc cơm không đủ lại khó xử.
Ăn cơm, theo thường lệ người ra ruộng thì tiếp tục làm việc, mấy đứa nhỏ không lên núi nữa, Nhị Nha đi theo Tam Nha, lắp bắp đi đến trước mặt cô, hình như có chuyện muốn nói.
"Bà, cháu có chuyện muốn thương lượng với bà." Cố Chi Thu mở miệng nói.
Tôn thị đang rửa chén bát, nghe vậy cười khúc khích, "Tam Nha đâu phải người lớn, chuyện gì mà phải thương lượng?"
Nàng quấy rầy, ngược lại khiến bầu không khí hòa hoãn hơn không ít, Cố Chi Thu lặng lẽ thở dài, nàng ta vẫn hơi sợ bà nội, không biết có phải do bản năng của nguyên chủ không.
Thấy Lâm Tô không từ chối, nàng đánh bạo mở miệng, "Bà nội, quả hồng trên núi không cần tiền, sao chúng ta không bán quả hồng? Bán rồi ít nhất cũng có tiền..."
Nàng không nói bán mứt hoa quả, vì trong lời Nhị Nha, hình như thế giới này không có mứt quả, dù sao từ lúc nàng ta xuyên qua chưa từng thấy.
Nàng chưa nói xong, Tôn thị liền cười, "Cháu cũng biết quả hồng trên núi? Quả hồng chua chua, càng ăn càng đói, mọc trong rừng không ai quan tâm, ai mua?"
Cố Chi Thu bây giờ mới thăm dò nói, "Nếu thêm một lớp đường, vị ngọt rất ngon, lấy năm quả xiên thành một cây, chắc chắn mấy đứa nhỏ sẽ thích..."
Từ lúc nàng nhắc đến quả hồng Lâm Tô đã biết nàng định làm gì, quả nhiên, đúng như dự định làm mứt quả.
Nữ chính điền văn muốn làm giàu cô có thể hiểu, nhưng hiển nhiên cô nương này chưa từng điều tra thị trường, mà trẻ con năm tuổi hiểu biết có hạn, hay nói cách khác nàng không kế thừa ký ức của nguyên chủ, nên suy nghĩ có chút hão huyền.
Không đợi nàng nói gì, Tôn thị mở lời, "Tam Nha muốn ăn đường á hả? Quanh co lòng vòng bán quả hồng gì. Quả hồng không tốn tiền thì đường không tốn tiền chắc? Biết đường đắt thế nào không? Còn quý hơn cả muối! Thêm một lớp nước đường là tốn bao nhiêu đường!"
Cố Chi Thu có cân nhắc vấn đề này rồi, dùng dáng vẻ ngây thơ nói, "Vậy tăng giá lên là được rồi?" Chí phí cao thì tăng giá lên không phải ổn rồi à?
Hiển nhiên, nàng vẫn chưa ý thức được quý là đắt hơn bao nhiêu, vì trong nhận thức của nàng, đường quý hơn muối, cùng lắm ba đồng một bịch muối, năm đồng một bịch đường trắng.
Nhưng Lâm Tô biết, công nghệ chế đường ở thế giới này rất lạc hậu, đến đường mía còn không có, chỉ dừng ở mức kẹo mạch nha. Mà kẹo mạch nha không đủ trong, không đủ ngọt, không lấp được hết vị chua của quả mận bắc. Muốn làm hồ lô, rất khó.
Mà, cho dù làm được, thì phải bán bao nhiêu mới thu được vốn? Hiển nhiên trong thời đại cơm không đủ no, không có bao nhiêu người biết dùng tiền mua đồ ăn vặt, nếu giá rẻ thì còn có người mua thử, giá cao thì không còn là đồ ăn vặt nữa. Trừ những nhà có tiền, không ai mua nổi, nhưng nhà có tiền, chưa chắc đã mua quà vặt thế này. Coi như thấy mới mẻ, thà kêu đầu bếp trong nhà làm, mứt quả dễ làm, đưa cho đầu bếp nhìn một cái thôi cũng làm được.
Tôn thị đã nói những đạo lí này cho Cố Chi Thu, "... Vào thành có khi bán được mấy cái, chỗ này chắc chắn không có ai mua. Cho nên là, trẻ con đừng quản nhiều chuyện thế, siêng năng làm việc, đừng có nghĩ mấy chuyện không đâu nữa."
Nàng nhặt một quả hồng, tiện tay xoa xoa cắn một miếng, "Vừa hay mấy hôm nay dì thèm ăn chua."
Nhị Nha xấu hổ cúi đầu, nó không nên nghe theo em gái suy nghĩ không kĩ, biết ngay không thành.
Cố Chi Thu cũng phiền muộn, không ngờ chỉ một xiên hồ lô đơn giản, đến thế giới này lại phiền phức như thế. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nông dân tới cơm còn ăn không đủ no, đâu có tiền mua mấy thứ linh tinh? Nếu xuyên vào kinh thành là ngon rồi.
Bây giờ Lâm Tô mới mở miệng, "Muốn bán quả hồng không phải không được, nó cũng được coi là một dược phẩm, cắt ra phơi khô bán cho tiệm thuốc, bọn họ sẽ mua."
Tôn thị nghe xong, lập tức vuốt mông ngựa nói, "Vẫn là mẹ có kiến thức uyên thâm, so với mấy đứa nhỏ đây đáng tin hơn nhiều."
Lâm Tô từ chối cho ý kiến, đối với hai đứa Nhị Nha nói, "Làm xong việc rồi mới được đi hái, đến lúc đó có tiền cho tụi bây một chút."
Cố Chi Thu bất lực toàn tập, rõ ràng là công sức lao động của hai người, bị bóc lột rồi còn phải mang ơn, công lực tẩy não của bà nội quả nhiên đáng gờm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT