Dù phụ mẫu của nguyên chủ đã qua đời, nhưng phía sau còn có tông tộc, những người đầu tiên giật dây hắn đoạt hoàng vị là đám người Lâm gia.
Tiết Phượng Nghi là con dâu Lâm gia, lúc trước ôn lương hiền thục, kính cẩn hiếu kính, tìm không ra lỗi sai, về sau lúc rộ lên chuyện Chân mệnh thiên tử khởi nghĩa, không ít người kinh hãi. Lúc đó Lâm gia nhát gan sợ phiền phức, thậm chí thuyết phục Lâm Tô hưu nàng, sợ xảy ra chuyện gì, liên lụy đến Lâm gia họ. Bất quá tất cả đều bị Lâm Tô nhẹ nhàng đẩy về. Mấy năm nay Tiết Phượng Nghi chinh chiến tứ phương, Lâm gia ở Giang Thành được không ít lợi, kết quả đại nghiệp của Tiết Phượng Nghi sắp thành, người đầu tiên nhảy lên là Lâm gia.
"Nói thế nào thì nàng cũng là thê tử của ngươi, nữ nhân ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi, xưng đế là chuyện của nam nhân. Cũng không phải người ngoài được lợi, đều là người một nhà, ngươi xưng đế, phong nàng làm hậu là được rồi. Nếu để nàng làm Hoàng đế thật, không biết người khác chê cười ngươi thế nào, đường đường là nam nhi tám thước, sao lại để một nữ nhân cưỡi lên đầu?"
Ha ha.
Khóe miệng Lâm Tô cười yếu ớt, thái độ thành khẩn, "Ta không làm được đâu, ngoại trừ đọc sách không biết gì hết, thúc thúc, ngươi xem, nên tìm một người có năng lực trong tộc mình, hoàng vị phải là người có tài mới làm được!"
Mắt gia trưởng sáng lên, kích động nói, "Đúng đúng đúng, có lý, vẫn là hiền chất ngươi hiểu lí lẽ."
"Vậy không cần người khác, ta thấy thúc thúc ngươi rất ổn, đã là gia trưởng, chắc chắn năng lực không kém, hoàng vị cho ngươi ngồi, không gì thích hợp hơn."
Lâm Tô cười lạnh một tiếng, kêu người ném bọn Bạch Nhãn Lang này ra ngoài.
Nếu không phải trong lúc mấu chốt, ai ai cũng đang ngó chừng Tiết Phượng Nghi, hắn còn định đánh đám người này một trận. Lúc người ta chinh chiến thiên hạ không thấy các ngươi trợ lực nửa phần, đánh xong còn chạy ra tạo cảm giác tồn tại, mới mở miệng đã đòi hoàng vị, mặt dày quá nhể!
Nhưng bây giờ hắn chỉ là nam nhân phía sau Tiết Phượng Nghi, vẫn nhu nhược vô năng, hắn làm gì người khác đều gắn hết lên đầu Tiết Phượng Nghi, hôm nay đánh đám người Lâm gia, chắc chắn tạo cơ hội cho người khác công kích Tiết Phượng Nghi, nói nàng ra tay với nhà chồng như thế nào. Chỉ có thể tạm buông tha đám người Lâm gia.
Nhưng những người khác không may mắn như thế.
Thủ hạ của Tiết Phượng Nghi không chỉ có mỗi dũng binh mãnh tướng, còn chiêu mộ được rất nhiều mưu thần quan lại, những người đầu hàng chưa chắc đã tin phục Tiết Phượng Nghi, bất quả đầu hàng để bảo vệ cái mạng thôi. Lúc tìm nơi nương tựa không có mấy người cho rằng Tiết Phượng Nghi làm ra đại sự gì, nhưng mắt thấy Tiết Phượng Nghi thật sự sắp ngồi lên hoàng vị, những người này bắt đầu đứng ngồi không yên.
Không khác suy nghĩ đám người Lâm gia mấy, đều thấy không thể để một nữ nhân cưỡi lên đầu bọn hắn.
Ý định của những người này Lâm Tô biết hết, cũng không trông cậy hắn có thể cướp được hoàng vị, chỉ muốn Tiết Phượng Nghi khó xử, hoặc là khiến nàng buồn nôn thôi.
"... Lâm tiên sinh, nữ tử thì nên an phận ở phía sau, giúp chồng dạy con, nếu thật sự để nàng leo lên hoàng vị, thì ngài thành trò cười cho thiên hạ rồi. Đường đường là nam nhi bảy thước, từ xưa đến nay lần đầu lập hậu cung nam nhân không nói, nếu có ai đề nghị Nữ hoàng khai chi tán điệp thu nạp hậu cung, vậy..."
Ông chưa nói hết mọi người đã hiểu rõ, chuyện đội nón xanh này, không có nam nhân nào chịu nổi, thu nam nhân khác vào hậu cung cùng hưởng Nữ hoàng, không khác gì bị đội nón xanh, khác biệt duy nhất là, Nữ hoàng người ta là quang minh chính đại, đội mũ xanh cho ngươi ngươi còn phải cười ha ha nhận lấy.
Những người khác nghĩ, chỉ cần nói ra điểm này, Lâm Tô chắc chắn đồng ý đề nghị của bọn hắn, nhưng không nghĩ tới, Lâm Tô cả quá trình luôn mỉm cười, thần sắc thành khẩn lắng nghe, sau khi nghe xong còn thành khẩn hỏi, "Nói xong chưa?"
?
"Nói xong rồi thì cút đi."
Khóe miệng Lâm Tô cười yếu ớt, nhả ra một câu khiến người ta lạnh vào tâm.
Sau đó trói đám người này lại ném vào tay Tiết Phượng Nghi. Dù sao những người này còn có danh hàng thần, là thần tử của Tiết Phượng Nghi, hắn không thể tự mình xử trí, vẫn nên giao cho Tiết Phượng Nghi thì hơn.
Vừa ném người ra ngoài chưa đến một chén trà, Tiết Phượng Nghi tới.
Mười năm chinh chiến, Tiết Phượng Nghi đã sớm tôi luyện thành một tướng lĩnh đúng nghĩa, lúc mới gặp còn có chút ôn nhu của nữ tử, bây giờ hoàn toàn không giống trước kia. Lãnh khốc vô tình, một thân sát khí.
Tiết Phượng Nghi bước vào sân, giương mắt liền thấy bên cửa sổ thư phòng, Lâm Tô cầm bình nước, đang chăm sóc mấy chậu hoa.
Thanh lãnh xuất trần, dục tiên mở ảo.
Rõ ràng thân ở thế tục, đứng cạnh tục vật, lại như một phút sau là cưỡi gió bay đi. Dường như hắn còn được thời gian ưu ái, mấy năm nay Tiết Phượng Nghi màn trời chiếu đất(*), chinh chiến sa trường, trên mặt sớm đã không còn hoa dung nguyệt mạo của thiếu nữ, đã có dấu vết năm tháng, nhưng Lâm Tô vẫn như mười năm trước trẻ tuổi, tuấn mỹ.
(*) Ngủ ngoài trời, coi trời là màn, đất là chiếu.
Tiết Phượng Nghi hơi ghen tị nắm tay lại, ho nhẹ một tiếng.
Lâm Tô nghe được thanh âm, ngẩng đầu thấy là nàng tới, mỉm cười, tiến đến chào hỏi nàng.
Hai người tuy là vợ chồng, nhưng đã hơn 10 năm chưa từng cùng giường chung gối. Dù thế cũng không quá mức xa lạ, ngược lại còn tin tưởng nhau hơn trước kia. Không phải sự tin tưởng giữa vợ chồng, mà giống như bạn bè.
Hai người vào phòng khách, ngay lập tức có hạ nhân đến bưng nước rót trà. Mà còn rất có nhãn lực, là loại trà mỗi người thích.
Trà ngon, nhưng Tiết Phượng Nghi không có tâm tình thưởng trà, nhấp tượng trưng một miếng, liền thả đó.
"Vừa rồi..." Tiết Phượng Nghi hơi do dự, mở đầu còn không nói nổi.
Lâm Tô cũng thả chén trà xuống, nghiêng tai lắng nghe nàng định nói gì. Tiết Phượng Nghi vốn quả quyết, thấy thế, không còn xoắn xuýt nữa, "Chuyện vừa nãy những người kia đến tìm ngươi, ta đã biết, kể cả chuyện Lâm gia đến trước đó."
Lâm Tô cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, dù sao hắn cũng không định giấu diếm nàng.
"Thật ra, những người kia nói chưa chắc vô lý, nếu ta lên hoàng vị, chắc chắn sẽ bị lên án, thói đời xưa nay luôn trách móc nữ tử nặng nề. Nhưng nếu là ngươi thì khác, người ngoài không biết tài hoa của ngươi, nhưng ta biết, có thể nói, thiên hạ này có một nửa là công lao của ngươi. Để ngươi làm Hoàng đế cũng không có gì không tốt..."
"Không cần." Tiết Phượng Nghi chưa nói xong, đã bị Lâm Tô ngắt lời, "Ngươi đừng như thế, nếu ngươi chỉ muốn thăm dò xem ta có ý định với Hoàng vị không, vậy ngươi yên tâm, ta không thích làm Hoàng đế. Ta không cần Hoàng vị, cũng không muốn. Đương nhiên, theo hiểu biết của ta về ngươi, ngươi chắc chắn không phải sợ ta ngấp nghé hoàng vị, nhưng ta lại không hiểu vì sao ngươi lại đột nhiên đưa ra đề nghị này? Ngươi cực cực khổ khổ mới thống nhất được thiên hạ, dễ dàng chắp tay nhường cho người khác?"
Lạnh lẽo cứng rắn trên mặt Tiết Phượng Nghi hiện ra một nụ cười khổ, "Lúc trước, ta cũng chỉ là nữ tử nhu nhược được nuôi dưỡng trong khuê phòng, trước khi xuất giá được mọi người hết lòng sủng ái, sau khi xuất giá, phu hiền tử hiếu, sống quá an ổn. Ta không phải thánh nhân, không phải vì thấy bách tính khốn khổ mới cứu vớt vạn dân; cũng không phải kẻ dã tâm, chỉ vì cái ghế chí tôn vô thượng mà khởi binh tạo phản. Ngay từ đầu ta phản loạn là để báo thù, trên dưới Tiết gia mười mấy mạng người, cũng vì bị người khác hãm hại mà chém đầu cả nhà. Người hạ lệnh là Hoàng đế triều Trần, ta muốn báo thù, chỉ còn cách lật đổ triều Trần."
"Bây giờ đại thù đã báo, hoàng vị này đối với ta mà nói không còn ý nghĩa gì nữa. Ta vì báo thù chinh chiến sa trường hơn mười năm, bỏ bê chiếu cố mấy đứa nhỏ, thậm chí còn có lần xa cách bọn nó. Ta đương nhiên biết bản thân thiếu bọn nó rất nhiều, nhưng nếu leo lên hoàng vị, sau này bận rộn chính vụ, cũng không có thời gian ở chung với bọn nó. Cho nên, lúc trước ta vì người đã chết, sau này, ta muốn làm mẫu thân có trách nhiệm."
"Nhưng mà quan trọng hơn nữa là vì có ngươi. Vì có ngươi ta mới có thể buông bỏ gánh nặng. Thiên hạ này, có một nửa là của ngươi, người khác không biết, nhưng ta không thể lừa gạt chính mình, cướp đi công lao của ngươi. Ban đầu ta từng nghĩ, đánh chiếm thiên hạ xong nên giao cho ai. Giao cho ai ta cũng không yên lòng, nói không chừng đến cuối cùng bản thân ta còn đăng cơ làm đế, làm Nữ Đế. Nhưng nếu giao cho ngươi, ta lại yên tâm, vả lại thiên hạ này vốn một nửa là của ngươi."
Lâm Tô cuối cùng cũng hiểu ý nàng, theo nguyên tác, Tiết Phượng Nghi lên làm Nữ Hoàng là vì bất đắc dĩ, không tìm được người thích hợp mới tự mình lên sân. Kết quả kiếp này đụng phải Lâm Tô, thấy đã tìm được người có thể phó thác, mới dẹp hàng nghỉ bán!
Được không? Sao được!
Trong lịch sử nam nhân làm Hoàng đế khác nữ nhân làm Hoàng đế, bươm bướm nhỏ là hắn đập cánh một cái không còn Nữ Đế, tội trạng lớn lắm đấy!
(*) ý là hiệu ứng cánh bướm.
Không chờ Lâm Tô nghĩ cách khuyên nàng, Tiết Phượng Nghi lại nói, "Huống hồ trước kia chưa có tiền lệ nữ tử làm Đế, nếu ta thấy thân nữ tử đăng cơ, không biết người trong thiên hạ nghị luận thế nào."
Lâm Tô vội nói, "Chưa từng có tiền lệ, vì nam nhân nuôi dưỡng nữ tử ở hậu viện, không cho các nàng cơ hội. Ngươi đã có năng lực đánh chiếm thiên hạ, đã chứng minh nữ tử không yếu hơn nam tử, cần gì phải quan tâm mình là nữ nhi?"
"Ngươi vừa rồi cũng nói, thói đời chê trách nữ tử, không lẽ ngươi không muốn thay đổi hiện trạng này? Ngươi nhìn cuộc đời nữ tử, từ lúc sinh ra liền bị quyết định vận mệnh, cửa lớn không ra cửa sau không hé, ở nhà theo cha từ huynh, xuất giá tòng phu phụ tử, không thể phản kháng không được phàn nàn. Trượng phu nạp thiếp còn phải rộng lòng an bài thỏa đáng, nếu không thì thành ghen tị, cả đời chỉ có thể ở hậu viện, giúp chồng dạy con, lấy phu là trời, không có nổi cuộc sống của bản thân... Đây là do ai quy định? Ai quy định nữ tử chỉ có thể phụ thuộc vào người khác? Các nàng tự nguyện không?"
"Không, không hề, định ra quy định này là nam nhân. Nam nữ căn bản không hề phân chia tôn ti trật tự, thời viễn cổ còn có mẫu hệ, nhưng theo thời đại thay đổi, biến thành cục diện nam tôn nữ ti, suy cho cùng, vì nam nhân chiếm nhiều hơn. Định ra quy tắc xã hội, cũng chỉ vì giữ gìn lợi ích của riêng họ."
"Nếu muốn thay đổi hiện trạng này, nữ nhân xưng đế là phương pháp đơn giản mà thô bạo nhất. Đến cả Hoàng đế còn là nữ nhân, địa vị của nữ tử trong xã hội tự nhiên được đề cao. Ngươi cũng không muốn Cẩn Du giống những nữ tử khác, vào nhà chồng phải cúi đầu phục tùng, lục đục với tiểu thiếp trượng phu, đấu đi đấu lại?"
Lâm Tô nhắc đến nữ nhi, khiến thần sắc Tiết Phượng Nghi khẽ buông lỏng. Vừa nghĩ đến nữ nhi bảo bối trong lòng, gả vào nhà chồng còn phải khuất phục làm bề dưới, hình ảnh đó nghĩ thôi cũng khiến nàng khó chịu.
Lâm Tô thấy thuyết phục được nàng, cố gắng nói thêm, "Không vì gì khác, cũng nên vì nữ nhi mình không bị khi dễ, vậy hoàng vị này ngươi càng phải ngồi vững!"
EDIT: morticia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT