Hoàng Sơ Vũ đi công tác về, lúc ăn cơm trưa, Đường Nặc bưng khay ngồi xuống đối diện cô.
“Có việc gì thế, trợ lý Đường?”
Đường Nặc: “Tuần trước, cô đi cùng Trần tổng đến kiểm tra H Nikol?”
“Ừ, sao nào?”
“Việc kiểm tra có suôn sẻ không?”
“Suôn sẻ.”
“Không có gì đặc biệt à?”
Hoàng Sơ Vũ ngồi suy tư, nhớ ra cảnh đêm đó, cô thấy ánh mắt chờ mong của Đường Nặc, cười ranh mãnh, “Tất nhiên là có, nhưng anh phải nói cho tôi nghe sao lại hỏi việc này, xong tôi mới kể.”
Đường Nặc lại hỏi cô: “Cô có biết Trần tổng đang ở đâu không?”
“Còn ở đâu nữa, dĩ nhiên là đường Giang Lâm.”
“Nô nô, đường An Sơn.”
“Đường An Sơn? Bao giờ? Tại sao?”
“Tối đó các cô gặp ai thế?” Vẻ mặt Hoàng Sơ Vũ trông rất thành thật, không cần nói Đường Nặc cũng đoán được đáp án, anh ta hỏi dồn: “Phụ nữ, họ Hướng, đúng không?”
“Không phải, họ…” Hoàng Sơ Vũ kịp thời ngậm miệng, cô bực mình nói: “Anh đừng hỏi nữa, anh còn chưa nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra!”
“Chẳng có gì xảy ra cả.” Đường Nặc thong thả nói, mặt nhơn nhơn rất gọi đòn.
Đúng là chẳng có gì xảy ra cả. Chỉ là cả tuần nay ông chủ Trần Duệ trở nên rất kỳ lạ. Tối hôm ấy thì sếp gọi điện bảo anh ta thuê nhà ở đường An Sơn, rồi chuyển gấp đồ đến đó. Đường Nặc biết căn nhà ở đường An Sơn đó, là chỗ bất động sản chẳng có tí sức hút, thời gian xa xăm, cơ sở vật chất lỗi thời, khu dân cư thì lạc hậu, đường tới công ty càng khó khăn. Cũng không biết ông chủ bị đứt dây thần kinh nào, đêm đó đã dọn qua ở luôn, rõ ràng tối hôm trước còn bảo sẽ bay ra nước ngoài, về nhà lấy tí đồ xong lại đổi ý.
Hồi còn học đại học, anh ta đã đi theo đàn anh Trần Duệ, xưa nay chưa từng thấy anh vô cớ thay đổi lịch trình. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có một khả năng là đời sống cá nhân của ông chủ có biến, chẳng hạn như bạn gái cũ đột nhiên xuất hiện. Tại sao lại là bạn gái cũ, vì ông chủ luôn thờ ơ cấm dục, đời sống cá nhân chẳng có gì để khen, lịch sử tình trường cũng chỉ có một người duy nhất, Hướng Già Ngọc.
Đường Nặc từng gặp Hướng Già Ngọc. Cô ấy học cùng ngành với Trần Duệ, là một giai nhân tuyệt sắc, trí dũng song toàn. Cô ấy đứng cạnh Trần Duệ thì đúng xứng đôi vừa lứa. Lý do chia tay của hai người cũng khiến toàn dân bàn tán xôn xao. Tất nhiên, Đường Nặc có khuynh hướng mong đàn chị đá ông chủ.
Hoàng Sơ Vũ bị Đường Nặc chọc cho sôi máu, trầm tư suy nghĩ nửa ngày thì quyết định trực tiếp đi hỏi Trần Duệ.
Mẹ của cô và mẹ của Trần Duệ là bạn thân. Hồi cô còn mặc quần thủng đít đã chạy theo Trần Duệ gọi anh trai, thế nên thật lòng cô chắng sợ anh mấy, nhưng bảo cô xông thẳng vào đấy hỏi thì cô không dám, cô bèn ôm một xấp tài liệu vào báo cáo.
Trần Duệ thấy cô báo cáo xong vẫn quanh quẩn không chịu đi, cũng chẳng buồn quản, chuyên tâm đọc tài liệu.
“Anh Duệ.”
“Gì.”
“Anh Duệ.”
“Em muốn sờ cá hồi thì về nhà mà sờ.” Trần Duệ giả bộ lấy điện thoại, “Để anh gọi cho chú Hoàng, chú ấy cũng muốn em về lâu rồi.”
“Em không về.” Hoàng Sơ Vũ dậm chân, “Em sờ cá khi nào?” Mặc dù cô bị mẹ nhét vào đây, nhưng cô rất siêng năng, thật thà, nghiêm túc, có thể nói cô là một nhân viên mẫu mực.
Trần Duệ chỉ ra cửa, không nói nhiều.
Hoàng Sơ Vũ rất tức giận, dứt khoát cô làm tới cùng, trực tiếp: “Anh Duệ, anh thích chị gái hôm đó đó, cái chị ôm cây xương rồng ấy?” Cô còn nhớ phải nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Duệ, mơ tưởng sẽ nhìn ra cảm xúc của anh.
Trần Duệ ngẩn người, khóe miệng anh hơi cong lên, “Rõ thế cơ à?”
Trả lời như vậy lại khiên Hoàng Sơ Vũ không chắc chắn. Cô nghi ngờ nhìn Trần Duệ, định hỏi thêm nữa nhưng Trần Duệ đã lờ cô đi, phất tay đuổi người: “Anh bận rồi, ra ngoài mau.”
Gần mười giờ tối, Đường Nặc dừng xe dưới lầu.
Người ngồi ghế sau không nhúc nhích, Đường Nặc cởi đai an toàn, quay đầu khẽ hỏi:
“Trần tổng, em đỡ anh lên nhé?”
“Cậu về trước đi.”
“Vâng.” Đường Nặc xuống xe.
Trần Duệ tựa tay bên cửa sổ, ngón tay trỏ ấn vào huyệt Thái dương. Anh uống không nhiều, thật ra mấy bữa tiệc kiểu như tối nay anh không cần phải uống. Vậy tại sao anh lại uống, có lẽ khoảnh khắc chén rượu đưa đến trước mặt, anh bị phân tâm, giơ tay đưa thẳng vào miệng, có ly một thì phải có ly hai ly ba, anh cũng chẳng từ chối.
Đêm nay trăng thanh gió mát, lá cây bay xào xạc, Trần Duệ nhìn phong cảnh xa lạ xung quanh mình, chợt nhớ ra sao mình lại ở đây.
Có lẽ rượu vào nên anh hơi chậm chạp, nhưng đầu lại rất tỉnh táo. Thật kỳ lạ, khi con người ta say lại trở nên thành thật.
Trần Duệ hạ cửa sổ xuống, ngước đầu nhìn lên. Một căn nhà ở tầng 7 đã sáng đèn. Nếu anh đi lên, cả hai căn nhà đều sáng đèn, ánh đèn sẽ hòa thành một khối.
Nhưng mỗi đèn hoàn một khối thì có ích gì?
Tôn Ngữ Đàm đã ngủ cả chiều, nên nửa đêm rồi cô vẫn chưa buồn ngủ. Cô nằm trên giường chơi điện thoại. Lúc chuông cửa reo, cô còn nghĩ là ảo giác, chuông reo lần thứ hai mới lục đục đi xem.
Cô mở mắt mèo nhìn ra ngoài. Trần Duệ đứng ở cửa. Tóc anh hơi ướt, mặc áo thun quần đùi, như thể mới tắm xong.
“Sao thế?” Cô mở cửa.
“Tôi ra ngoài vứt rác, gió thổi cửa đóng lại rồi.” Trần Duệ mặt vô cảm giải thích.
“À …” Vẻ mặt Tôn Ngữ Đàm đầy tiếc nuối.
“Tôi có thể vào không?”
Tôn Ngữ Đàm mở cửa cho anh vào, đang định hỏi anh có muốn mượn điện thoại gọi không, lại thấy Trần Duệ đi thẳng ra ban công. Cô nhất thời không phản ứng kịp, lẽo đẽo theo sau, thấy Trần Duệ đang chuyển mấy chậu xương rồng trên lan can đi. Cô há hốc miệng, lắp bắp nói: “Anh anh anh, anh muốn trèo qua à?”
“Ừ,” Trần Duệ quay đầu trả lời cô, “Tôi không mang gì cả.”
“Tôi cho anh mượn điện thoại.”
“Muộn lắm rồi, không nên làm phiền người khác.”
“Hay anh ra ngoài thuê phòng ngủ tạm đi!”
“Sao phải nhọc công thế.” Trần Duệ nhẩm tính khoảng cách giữa hai ban công, “Chỉ hơn một mét thôi, nhảy qua không khó.”
“Khó với không cái gì, đây đâu phải mặt đất, là tầng 7 đấy ạ!” Tôn Ngữ Đàm cảm thấy đầu óc của Trần Duệ có vấn đề, nhưng anh chẳng có ý định dừng lại gì cả. Mấy chậu xương rồng sắp bị anh dọn hết, Tôn Ngữ Đàm nóng nảy, túm lấy cổ tay anh kéo vào trong nhà.
Hai người gần sát, cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh. Trần Duệ cũng không vùng vẫy, để mặc cô ấn mình xuống ghế sofa.
“Anh uống rượu hửm?” Tôn Ngữ Đàm ngồi cạnh anh, hỏi như đang trần thuật, lòng cô đang nổi điên.
“Có uống vài chén.” Trần Duệ ngả người ra sau, “Tôi không say. Tôn Ngữ Đàm, cô không cho tôi trèo qua, tối nay tôi biết ngủ đâu?”
“Ngủ ở đây.” Tôn Ngữ Đàm vỗ sofa.
“Ngủ ở nhà cô hả.” Mắt Trần Duệ sáng quắc, nhìn thẳng cô, chậm rãi nói: “Tôi muốn ngủ trên giường.”
Tôn Ngữ Đàm sửng sốt, cô chỉ vào phòng bố mẹ, “Thế ngủ phòng bố mẹ tôi nhá?”
“Không.” Trần Duệ cầm lấy ngón tay đang giơ lên của cô, kéo nó xuống, đặt lên đùi mình. Ngón tay anh mơn trớn hổ khẩu (*) của cô. Tôn Ngữ Đàm như bị điện giật, muốn rút tay về, nhưng Trần Duệ càng giữ chặt hơn.
(*) Hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ
Anh nói: “Tôn Ngữ Đàm, tôi muốn ngủ trên giường em.”
Nếu không phải những hành động trước đó của Trần Duệ dọa cô sợ không nhẹ, Tôn Ngữ Đàm sẽ không ngớ người đến bây giờ. Sau khi chắc chắn mình không nghe nhầm, tai cô từ từ bốc cháy.
“Được không?” Tuy anh đang hỏi, nhưng người đã đè cô xuống, cô dựa lưng vào tay vịn, không thể lui nữa, đành dùng tay kia chống lên ngực anh. Mặt Trần Duệ cách cô rất gần, không quá 10cm, cô thấy rõ bóng dáng mình trong mắt anh, cũng thấy vẻ hoảng loạn nhưng cố tỏ ra bình tĩnh của mình.
Tất nhiên là cô đồng ý, nhưng cô vẫn còn sợ bóng ma năm xưa.
Vì thế, cô khô khan hỏi một câu mất hứng, “Anh… Anh biết tôi là ai không?”
Trần Duệ giật mình, trong mắt dường như có tức giận, rồi nháy mắt lại mỉm cười, anh nói, “Tôn Ngữ Đàm, em nghĩ tôi ngốc thật đấy à?”