Trưa hôm sau, Tôn Niệm Tây nhận được cuộc gọi của mẹ Dương Kỳ.
“Còn chưa chịu cút về? Cô chú con biết cả rồi.”
Cô tái mặt, Tôn Ngữ Đàm ngồi đối diện nhìn qua, buông đũa xuống.
Cô cúp điện thoại, Tôn Ngữ Đàm hỏi: “Sao thế?”
Tôn Niệm Tây cười khổ, “Lâm Hiên khai hết với bố mẹ mình rồi.”
Trong nước vẫn chưa đến 8 giờ, Lâm Hiên quỳ gối trong phòng sách, thẳng thắn thành khẩn nói rõ chuyện của hai người. Ngoại trừ Dương Kỳ đã biết trước, ba vị còn lại đều bị dọa đến choáng váng, không thốt lên lời.
Lâm Hiên: “Bố, mẹ, hai bác, con biết mọi người không thể tiếp thu ngay được, nhưng…”
Tôn Minh: “Câm mồm!”
Lâm Hiên vẫn nói tiếp: “Nhưng chúng con nhất định phải ở bên nhau.”
Lâm Thành tức giận ném phăng ống bút vào mặt Lâm Hiên, Tôn Bội vội la lên: “Sao anh lại đánh trẻ con?”
“Nó còn là trẻ con sao? Em xem lời nói, hành động của nó, em nghĩ nó còn trẻ con sao? Nó thì không nghĩ vậy đâu!”
Lâm Hiên bướng bỉnh, dáng vẻ mặc người đánh đấm, khóe miệng thì bầm tím. Tôn Bội xót con trai, “Sao nó không phải chứ, nó vẫn là trẻ con mà, nên mới không hiểu chuyện như thế!”
Tôn Minh trầm giọng: “Tây Tây đâu?”
Dương Kỳ nói: “Nó trốn lâu rồi.”
Tôn Minh: “Em đã biết từ trước?”
Dương Kỳ: “Sớm hơn anh hai ngày.”
Tôn Bội: “Thế sao chị không nói cho em!”
Dương Kỳ nhìn Lâm Hiên, “Chị muốn xem, chúng nó làm ra chuyện này, thì tính giải quyết kiểu gì. Tiểu Hiên vẫn còn tạm, không như con nhỏ nhà chị, như rùa rụt đầu.”
Lâm Hiên: “Bác, con không gọi được cho chị ấy. Bác… có thể bảo chị ấy quay về được không?”
Dương Kỳ nói: “Quay về? Tiểu Hiên, chị con có quay về, bác cũng không cho hai đứa gặp nhau. Hai đứa không thể tiếp tục.”
Lâm Hiên: “Đây là chuyện riêng của chúng con.”
Lâm Thành bị thái độ cứng đầu của con trai chọc tức điên, ông gay gắt nói: “Thái độ gì đấy, con cảm thấy mình không sai đúng không?”
“Con không sai. Có sai con cũng muốn sai đến cùng.”
Dương Kỳ lạnh lùng: “Không sai? Vậy con quỳ làm gì?”
Lâm Hiên nói: “Vì con làm mọi người thất vọng.”
Tôn Bội thực sự thất vọng. Bà bước tới bên anh, nói lời thấm thía: “Tiểu Hiên, con quá sai rồi, Tây Tây là chị của con, từ bé đến lớn đều là chị, là người thân, sao con có thể, sao hai đứa có thể ở bên nhau. Đây là trái luân thường, là bệnh hoạn.”
Lâm Hiên: “Sao lại không thể? Mọi người đều biết chúng con không phải chị em thật mà.”
Dương Kỳ: “Có gì khác nào? Con dám nắm tay con bé trước bàn dân thiên hạ không? Con dám giới thiệu nó với bạn bè không? Hai đứa liệu có được người đời thừa nhận? Nhất định phải ở bên nhau? Sau đó thì thế nào, Tây Tây cứ như thế ở bên con cả đời, không kết hôn? Hay con bắt hai bác và bố mẹ con đoạn tuyệt quan hệ để thành toàn cho hai đứa?”
“Không cần, con không sống cho người khác nhìn, người khác cũng không rảnh để xen vào việc của con.”
Tôn Minh im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói, “Lâm Hiên, con vẫn còn nhỏ, còn đang tuổi học, ngang bướng làm theo ý mình, không nghe lời khuyên cho mọi người đều là chuyện dễ hiểu. Nhưng chị con thì khác, nếu chị con kiên định như con thì đã không trốn đi như vậy, giờ vẫn không chịu về. Con có từng nghĩ đến những áp lực nó phải gánh chưa? Có lẽ nó chỉ muốn một cuộc sống bình thường, con nhất định phải ép nó điên cùng con sao?”
Lâm Hiên mỉm cười, “Hai bác, con chỉ có thể nói xin lỗi.”
Tôn Bội: “Con muốn mẹ tức chết phải không!”
Lâm Thành: “Cút về Đường thành cho bố!”
Hôm sau Lâm Hiên bị lôi về Đường thành, nên vẫn chưa gặp được Tôn Niệm Tây.
Nhưng cậu đã gửi một email nói hết chuyện tối nay với cô, còn đe dọa nếu cô dám thay lòng, sống một cuộc sống bình thường với người đàn ông khác, cậu sẽ không tha cho cô.
“Rồi sao nữa?” Tôn Ngữ Đàm hỏi.
“Rồi tớ bị mẹ xích về nhà, đánh mất tự do.” Tôn Niệm Tây nói.
“Đúng là một bi kịch ngọt ngào.”
Tôn Niệm Tây đã hồi phục tinh thần sau trận phong ba, cô ấy nói với cô: “Thật ra khi mọi chuyện vỡ lở, tớ lại cảm thấy chẳng có gì to tát lắm, so với khoảng thời gian tớ lo sợ hãi hùng thì nhẹ nhàng hơn nhiều.”
“Thì đấy, cậu tưởng hai người sẽ bị đánh bầm dập rồi nhốt lồng heo thả trôi sông à?”
“Cũng gần như thế.”
“Vậy cậu mau cảm ơn bố mẹ với cô chú đã nương tay với cậu đi.”
“Ừ, không ngờ mẹ tớ lại là người nhân từ nhất.”
“À, Tôn Niệm Tây, giờ cậu gặp cô chú có thấy mất tự nhiên không? Như kiểu từ người thân hóa mẹ chồng nàng dâu ấy, có chút thách thức tinh thần nha.”
“Tớ vẫn chưa gặp cô chú. Giờ tớ chỉ ru rú trong nhà thôi.”
“Cậu nên thế mà.”
“Cậu còn là người không thế? Tôn Ngữ Đàm, tớ là bạn cậu đấy, cậu đặt tay lên ngực tự vấn lương tâm đi!”
Tôn Ngữ Đàm cười sằng sặc, cuộc sống hiện tại của Tôn Niệm Tây tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nên cô cũng tạm yên lòng, cúp điện thoại, rồi lăn lên giường. Trần Duệ đang đọc sách, cô tháo mắt kính của anh xuống, “Trần Duệ, em kể cho anh một chuyện.”
“Ừ.”
“Ngày mai Võ Tuấn Triết bay về Úc, em muốn đi tiễn cậu ấy.”
“Ồ.” Trần Duệ nói, “Cậu ta bao tuổi rồi mà còn cần người tiễn?”
“Không phải kiểu tiễn ấy, lần này chia xa không biết bao giờ mới gặp lại.”
Tốt nhất là đừng gặp lại. Trần Duệ nói, “Anh đâu có cấm em đi.”
“Anh đi với em nhé.”
“Sao anh phải đi?”
Tôn Ngữ Đàm: “Em sợ anh ở nhà ngâm dấm rồi chua chết.”
“…” Trần Duệ: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“À.” Tôn Ngữ Đàm lại lăn đi, “Dù sao em cũng báo trước rồi, ai đó đừng hòng kể tội nhé.”
Hôm sau, Tôn Ngữ Đàm sửa soạn xong chuẩn bị ra cửa, Trần Duệ cũng theo sau.
Tôn Ngữ Đàm: “Anh đi đâu đấy?”
Trần Duệ: “Chở em đi.”
Tôn Ngữ Đàm mím môi nhưng vẫn không nhịn được cười, cô ôm lấy cánh tay anh, cùng nhau xuống lầu.
Võ Tuấn Triết không có ý kiến gì về hành vi dẫn theo người nhà của cô. Anh chỉ hơi bất ngờ vì đó là Trần Duệ.
Mới đầu anh cũng không nhận ra, lúc nghe tên mới ngớ người, mặt chấm hỏi nhìn Tôn Ngữ Đàm, “Hai người bọn cậu?”
Tôn Ngữ Đàm gật đầu, “Thế giới này nhỏ quá.”
“Chuyện lúc nào? Này, không phải từ hồi cấp 3 đấy chứ?” Lời vừa khỏi miệng Võ Tuấn Triết đã phủ nhận: “Không đúng, lúc nào cậu chả trong tầm ngắm của tớ, không thể có cơ hội gây án được. Nhưng sao tớ vẫn mang máng… cậu ta…”
“Anh ấy là crush của Canh Quả, ngày nào cậu ấy chả lải nhải bên tai bọn mình.”
“Đúng rồi, mãi mới nhớ ra. Canh Quả biết chưa?”
Tôn Ngữ Đàm thành thật lắc đầu, “Chưa dám báo.”
Võ Tuấn Triết nhấc điện thoại lên, “Để tớ báo cho cậu ấy luôn.”
“Cậu cứ báo đi.” Tôn Ngữ Đàm còn lâu mới sợ, “Con gái cậu ấy biết bò đến nơi rồi, rảnh mà nhớ mấy chuyện yêu đương vớ vẩn thời cấp 3 sao?”
“Hình như Canh Quả crush nhiều người thật, đến tớ còn chẳng nhớ hết…”
Hai người lại kể về chuyện cũ, Trần Duệ chỉ lặng im nghe, không bàn luận gì, mặt cũng lạnh tanh.
Nói được một lúc, Tôn Ngữ Đàm hỏi: “Chuyện của bố mẹ cậu tính thế nào?”
“Tớ vẫn chưa nói với mẹ, quyền lựa chọn vốn thuộc về thầy Võ, tớ chỉ về ngó thử thôi, giờ đã thành vậy thì cho qua đi.”
“Dì sẽ tìm được hạnh phúc mà. Võ Tuấn Triết, cậu đừng tạo áp lực cho mình quá.”
Võ Tuấn Triết cười, “Sao tự nhiên tốt bụng thế.”
“Muốn an ủi cậu chứ sao. Cậu không thấy lần này cậu về lòng đầy tâm sự à? Tớ thấy không quên. Thanh niên trai tráng thì phải tràn đầy năng lượng lên!”
Võ Tuấn Triết nhìn cô cười cười, “Hiểu tớ quá nhỉ. Tôn Ngữ Đàm, nếu lúc ấy tớ theo đuổi cậu, cậu sẽ gục trong tay tớ thôi.”
Tôn Ngữ Đàm yên lặng rồi lại cười ha ha: “Cơ hội không đến lần hai đâu, cậu để lỡ mất rồi.”
“Cũng chưa chắc, không biết hồi trước ai nói, 30 chưa kết hôn thì sẽ sống bạc đầu với tớ.”
Cốc cà phê trong tay Trần Duệ đập bộp xuống bàn, Tôn Ngữ Đàm chữa cháy, “Cậu đừng có đổi trắng thay đen, tớ không nói như vậy.”
Trần Duệ: “Tiếc là cậu không đợi được rồi.”
Võ Tuấn Triết: “Ừ, tiếc thật.” Dù nói như vậy nhưng mặt anh rất đắc ý huênh hoang, đứng dậy tạm biệt bọn họ, “Chào nhé.”