Vào mùa hè nhiều năm trước, cũng có một cơn mưa xối xả như thế nhấn chìm Tôn Ngữ Đàm.
Cô vốn có thể đứng im trong hiệu sách hoặc nhanh chân chạy tìm chỗ trú, ai ngờ lại xui xẻo thế, sớm không sớm muộn không muộn, cứ nhằm lúc cô đang đi trời mới đổ mưa, khi hạt mưa đầu tiên rơi xuống, cô ngớ người, vội co cẳng chạy, nhưng đường quá xa, lại vắng chỗ trú, cô chạy được một lúc đã ướt hết người, mưa cũng chẳng có dấu hiệu ngớt đi.
Cô không chạy nữa, thất thểu bước đi, nghĩ xem mình nên làm gì. Cô định tối mới về nhà vì lúc đi lười mang chìa khóa. Giờ này bố đang trông tiệm, mẹ thì mang canh cho Trần gia, đường Giang Lâm cũng gần đây, nhưng đến đó mượn chìa khóa của mẹ sẽ bị ăn mắng mất. Tôn Ngữ Đàm thở dài, đau lòng bò đến đường Giang Lâm. Đi được nửa đường, cô gặp Từng Hâm Quân đang ra ngoài, bà mở cửa sổ xe, bảo cô mau lên xe.
Từng Hâm Quân quay xe về, Tôn Ngữ Đàm sợ làm ướt ghế nên chỉ ngồi nửa mông, cô hỏi: “Dì Từng, mẹ cháu còn ở đó không?”
“Cô ấy đến tiệm tìm bố cháu rồi.”
Tôn Ngữ Đàm hơi bất ngờ, cô nhớ Từng Hâm Quân chỉ ra ngoài khi có việc, cô cũng ngại không dám nhờ người ta đưa đón, hay là xuống xe nhở, haiz, biết thế gọi taxi cho rồi. Hôm nay cô bị ấm đầu mà. Nhưng cô chưa kịp mở miệng thì xe đã dừng lại, Từng Hâm Quân quay đầu nói: “Tiểu Đàm, cháu lên phòng tắm rửa trước, thay quầy quần áo xong dì đưa cháu về tiệm.”
“Không cần đâu ạ…” Cô còn chưa từ chối xong, Từng Hâm Quân đã xuống xe, mở cửa đón cô xuống, giọng dịu dàng nhưng không cho phép cự tuyệt: “Nghe lời, mặc quần áo ướt sẽ cảm đấy, cháu lên cùng dì nhé.”
Thang máy nhảy từng số, Tôn Ngữ Đàm thấy mình ướt dầm dề qua tấm cửa kim loại. Cô thổi phù một hơi, tóc mài chẳng động đậy, cô bèn làm mặt quỷ để bớt căng thẳng.
Từng Hâm Quân cười khúc khích, bà nói: “Tiểu Đàm, sao con biến mình thành như này được vậy?”
Tôn Ngữ Đàm lè lưỡi, “Hôm nay con ra cửa không xem ngày, thật xui xẻo.” Cô ca cẩm,”Dì Từng, nhà còn ai khác không ạ?”
“Còn bà giúp việc. Sao thế?”
“Không ạ. Chỉ là… nếu dì bận thì cứ đi trước, tí nữa cháu bắt taxi cũng được.”
Từng Hâm Quân không lằng nhằng nữa, bà nói, “Vậy dì lấy quần áo hộ cháu nhé.”
Ban sáng Trần Duệ đã hẹn bạn đá bóng, nào ngờ trời lại trở mưa to, cứ lai nhai mãi chẳng tạnh, mọi người bèn đổi kế hoạch sang nhà anh xem phim.
Ai ngờ vừa mở cửa, có người anh không ngờ tới bước ra khỏi phòng tắm.
Cô mặc chiếc váy hai dây dài đến đầu gối, tay cầm khăn lau tóc, rõ ràng cũng thấy anh, hai người nhìn nhau một giây, Tôn Ngữ Đàm giơ tay: “Chào!”
Trần Duệ một tay đóng sầm cửa sau lưng lại, đám bạn thân ngẩn tò te, Viên Trạch Kỳ đập cửa bên ngoài, “Trần Duệ, cậu có ý gì đấy!”
Trần Duệ như không nghe thấy. Anh khoanh tay trước ngực, đứng ở cửa, đảo mắt nhìn cô.
Tôn Ngữ Đàm lập tức nhận ra có gì đó không ổn, hối hận vì mình không nên ham mát mẻ, cô chủ động giải thích: “Quần áo của tôi đang giặt, sắp khô rồi, thay đồ xong tôi sẽ đi.”
Trần Duệ: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi tới tìm mẹ xin chìa khóa, nhưng mẹ tôi không ở đây. Dì Từng thấy tôi dính mưa nên bảo tôi vào nhà tắm rửa trước.” Cô chần chừ, “Để tôi sang phòng giặt xem thử.”
“Đừng ra ngoài.”
Tôn Ngữ Đàm nhanh chóng rời đi.
Trần Duệ đợi bóng cô khuất hẳn mới mở cửa. Hồi sau dù anh ngồi xem phim với đám bạn nhưng chẳng thể tập trung, anh vô thức lạc mình xuống tầng dưới, tự hỏi cô đã đi chưa.
Cô không đi thì anh thấy phiền, nhưng khi nghe tiếng cửa lớn đóng lại, anh vẫn thấy mất mát.
Anh sẽ không thừa nhận mình đã lạc lối, chỉ thỉnh thoảng thừa nhận mình hơi chú ý đến cô.
Từ khi nào?
Đều tại cô nghịch thuyền buồm của anh.
Trong những ngày nghỉ đông, dì nhỏ gửi cho anh một hộp Lego từ Đan Mạch. Anh lật mấy tấm, chọn ngẫu nhiên một mô hình chiếc thuyền với cấu trúc tinh xảo và các phụ kiện phức tạp. Anh đặt nó trên cửa sổ phòng khách. Anh chỉ tính xếp chơi chơi, ai ngờ nó khó thế, chật vật mấy ngày vẫn chưa lắp xong.
Nhà của Tôn Ngữ Đàm tới ăn tất niên, hôm đó còn có họ hàng dẫn con cháu tới chơi, trong nhà rất ồn ào náo nhiệt.
Trần Duệ dậy muộn, ngại dưới tầng ồn ào, anh chỉ đứng ở cầu thang nhìn xuống, lại thấy hai bé trai xúm vào chiếc thuyền, háo hức muốn sờ, như thể giây tiếp theo sẽ chạm vào nó.
Anh chuẩn bị đi xuống, không biết hai đứa trẻ đang tranh chấp gì, một trong số chúng đẩy đứa kia, cậu bé bị đẩy ngã xuống, đè mông lên chiếc thuyền buồm, thuyền buồm vất vả mới lắp xong bỗng tan thành khói lửa, từng miếng Lego rơi rải rác khắp sàn, Trần Duệ sầm mặt, nhẫn nhịn, “mắt không thấy tâm không phiền” bỏ về phòng.
Nhưng khi anh xuống tầng lần nữa, chiếc thuyền buồm lại nguyên vẹn trên cửa sổ. Anh nghi ngờ mình bị ảo giác, hoặc cảnh trước đó chỉ là ảo ảnh, anh vội nhìn kỹ, đâu chỉ nguyên vẹn, chiếc thuyền còn được hoàn thiện mấy mảnh lúc trước anh không biết lắp.
Anh túm một cậu bé đến hỏi. Bấy giờ cậu nhóc rất ngoan ngoãn, chỉ tay về phía trước: “Chị gái kia lắp lại ạ.”
Trần Duệ nhìn thấy Tôn Ngữ Đàm.
Thật ra lúc ấy Trần Duệ đã thay đổi cách nhìn về nhà Tôn Ngữ Đàm. Bố mẹ Tôn rất hiền lành, lần nào tới nhà cũng cười niềm nở, không hề nói nhiều. Lúc bà ngoại ốm nằm viện, Trần Duệ hay đến bệnh viện thăm, thỉnh thoảng vẫn gặp Tô Nam đến đưa canh hầm, bác ấy còn chủ động chăm bà ngoại nữa.
Còn đối với con gái nhà họ Tôn – Tôn Ngữ Đàm, trong ấn tượng của anh là một người mặt rất dày. Biết rằng anh sẽ không đáp lại mà vẫn kiên trì chào hỏi.
Trần Duệ hơi ngạc nhiên: “Chị ấy xếp thật à?”
Cậu nhóc nghiêm trang gật đầu, nói như kể tội: “Đúng ạ, chị bảo em với Bối Bối phải làm người hầu cho chỉ nửa tiếng, rồi chỉ mới xếp lại thuyền giúp bọn em.”
Lúc này Trần Duệ mới chú ý đến cậu bé gây sự còn lại đang đứng sau Tôn Ngữ Đàm, mặt ấm ức đấm lưng cho cô, Tôn Ngữ Đàm thì đang nhịn cười, không hề ăn năn khi bắt nạt trẻ con, “Dịch sang trái một tí, đấm mạnh lên, ừ, đúng rồi, thoải mái quá. Bối Bối giỏi ghê!”
Trần Duệ không nói nên lời, nhưng khóe miệng lại vểnh lên. Vừa nãy anh cũng muốn túm hai đứa này đánh cho một trận, nhưng giờ lại nịnh thằng nhóc, “Chị ấy bắt nạt em thế mà em không chống cự à? Mẹ em đâu?”
Cậu nhóc bẹp miệng, “Mẹ nói làm sai phải chịu phạt.”
Trần Duệ: “Mẹ em nói đúng đó.”
Cậu nhóc mếu máo bỏ chạy, Trần Duệ khoái lắm, bỗng thấy túm đuôi ngựa của Tôn Ngữ Đàm vừa mắt hơn, anh thong thả ngồi xuống, lần đầu ngắm kỹ khuôn mặt cô, phát hiện da cô rất trắng, mặt mũi thanh tú, cũng tạm coi là đẹp.
Cô cũng nhìn thấy anh, anh vội quay mặt đi.
Giây tiếp theo Tôn Ngữ Đàm dính chưởng, Tôn Nam véo tai cô, vừa bực mình vừa buồn cười, “Tôn Ngữ Đàm, con vừa phải chứ, dám bắt con cái người ta đấm lưng cho mình?”
Tôn Ngữ Đàm tự tin nói: “Con đang giáo dục chúng nó thông qua sở thích mà.”
Tô Nam: “Mỗi con vui thôi, Bối Bối sắp khóc rồi này.”
Tôn Ngữ Đàm quay lại, Bối Bối hỏi:” Chị ơi, chị đã thoải mái chưa?”
“Chưa đâu. Nhưng nếu em hôn chị hai cái, chị sẽ tha cho em.”
Bối Bối vội vàng bò tới hôn má cô. Tôn Ngữ Đàm bị cọ đầy mặt nước bọt, cô ghét bỏ đẩy cậu nhóc ra, Bối Bối vừa tiếp đất đã bay vút như con diều đứt dây.
Tô Nam: “Chắc nó thấy chị gái này đáng sợ lắm, mong chẳng bao giờ gặp lại con nữa.”
Tôn Ngữ Đàm cười hềnh hệch.