Tôn Ngữ Đàm ôm tay dựa vào tường, chờ Trần Duệ đi tới.

“Bạn gái à?” Cô hơi hất cằm, chỉ về phía Hoàng Sơ Vũ.

Trần Duệ ngoái đầu nhìn, mỉm cười. Anh nhướng mày nhìn cô, “Em hy vọng là gì?”

“Tất nhiên em hy vọng anh ôm được người đẹp về.” Lời còn chưa dứt Tôn Ngữ Đàm đã bị kéo vào lối nhỏ giữa hai căn nhà gỗ.

Băng qua đường mòn, đẩy hàng rào cao ngang người ra, ngọn núi phía sau căn nhà gỗ, khuất nắng mặt trời, không một bóng người, Tôn Ngữ Đàm nhàn nhã nói: “Giờ sao, tính cướp tiền hay cướp sắc?”

“Em nói xem?” Trần Duệ khẽ ngẩng đầu lên, cởi cúc áo đầu tiên trên cổ.

Tôn Ngữ Đàm đứng thẳng dậy, hơi lo lắng vì đứng quá gần anh, cô nhìn trái phải, “Không được đâu…”

Trần Duệ nâng má cô lên, ngón tay cái lướt qua khóe mắt cô, “Sao lại không được? Rừng hoang núi vắng, thích hợp làm chuyện xấu. Chỉ là Tôn Ngữ Đàm, ôm người đẹp về, em muốn anh ôm người đẹp nào về?”

“Tất nhiên là cô trợ lý thân mật của anh rồi.”

Trần Duệ nói: “Thế mà em còn lên giường với anh.”

“Lúc ấy em chưa biết.”

Trần Duệ mút môi cô: “Giờ em biết rồi đấy, cũng đâu đẩy anh ra.”

“Thật à?”

“Không phải.” Trần Duệ hôn cô, “Nếu em không thừa nhận, anh chẳng có bạn gái nào cả.”

Thật ra Tôn Ngữ Đàm chỉ hỏi chơi chơi thôi, cô thừa biết là không phải, chỉ muốn hai người tán tỉnh qua lại, nào biết lời phủ nhận của Trần Duệ như một mũi tên đâm trúng tim cô, cô bị anh hôn, nghĩ thầm Trần Duệ đúng là cao thủ tình trường.

Cuối cùng Đường Nặc cũng nhớ ra mình thấy khuôn mặt ấy ở đâu.

Hồi còn là thành viên mới trong câu lạc bộ, anh ta từng đưa Trần Duệ về nhà một lần.

Bữa tiệc hôm đó rất ít người, chủ yếu đều là các đàn anh sắp tốt nghiệp. Vô tình anh ta được gọi vào. Mọi người ngồi trong quán ăn cạnh cổng trường, thời khắc chia xa sắp đến, các chàng trai khó tránh khỏi buồn bã, dựa vai nhau cụng rượu, dốc bầu tâm sự.

Đường Nặc không dám uống, anh ta có ý thức về hậu quả rất mạnh, nhưng Trần Duệ ngồi cạnh anh ta cứ nhấc hết ly này đến ly khác đổ vào miệng. Anh ta biết đàn anh là người kiệm lời, nhưng đêm đó anh không những ít nói, mà còn rất không vui.

Anh ta lái xe của đàn anh đưa về nhà, Trần Duệ ngồi lặng lẽ bên ghế phụ, như thể không quá say.

Sau khi chiếc xe dừng lại, Trần Duệ không nhúc nhích, Đường Nặc rướn người nhìn, mới phát hiện anh đã nhắm mắt. Anh ta thử gọi một tiếng, không ai trả lời, anh ta đành phải tháo đai an toàn giúp anh. Chiếc điện thoại bị Trần Duệ siết chặt trong tay rơi xuống đất. Anh ta nhặt nó lên. Màn hình của điện thoại sáng lên, có một sườn mặt của một cô gái trên đó.

Anh ta không nhìn nhiều, tắt điện thoại rồi bỏ nó vào túi áo Trần Duệ.

Sau khi hai người lén lút thân mật, Tôn Ngữ Đàm nhất quyết không chịu đi cùng Trần Duệ ra ngoài, cô nói: “Em vẫn mặc đồng phục nhân viên, không thể làm hỏng danh dự của câu lạc bộ chúng em.”

Trần Duệ vân vê cúc áo của cô, giả vờ muốn cởi: “Cởi nhé.”

Tôn Ngữ Đàm đánh tay anh, Trần Duệ nắm ngược tay cô, nắn bóp như đang nhào bột, hôm nay Trần Duệ không giống bình thường, trông lười biếng hơn, còn hơi dính người, một tay Tôn Ngữ Đàm bám eo anh, cô cũng không kìm chế được, tay vô thức vuốt ve cơ bắp căng chặt dưới lớp áo.

“Đừng có sờ.”

“Ừ?”

Trần Duệ ra hiệu cho cô nhìn xuống

Tôn Ngữ Đàm vội vàng buông tay, cô ho khan mấy tiếng, chữa ngượng, “Anh dễ lên quá đấy…”

“Để anh sờ em như thế xem em có hứng không?”

Tôn Ngữ Đàm đẩy anh: “Anh mau biến đi.”

Trần Duệ đi rồi, Tôn Ngữ Đàm dựa lưng vào tường xi măng, ngẩn người. Cô nghĩ phương thức ở chung của cô với Trần Duệ quá người lớn, không phải lên giường thì cũng dính nhau, giống như chẳng có lời nào để nói với nhau, nhưng lại có ham muốn đặc biệt với cơ thể đối phương.

Than ôi, thời niên thiếu ngây ngô khờ dại mới như hôm qua, mấy năm trôi qua sao nó lại thành thú vui trần trụi như thế chứ. Đương nhiên, Tôn Ngữ Đàm phải thừa nhận xuất phát điểm là cô cũng thích, mặc dù lúc cô thích anh không hề có ý định cùng anh làm mấy trò này.

Cô thích sự xa lánh, bất cần của anh trước đây, cũng thích vẻ nghiêm túc cầu hoan của anh bây giờ. Hai dáng vẻ ấy tách ra cũng được, hòa nhập cũng được, chúng đều khiến trái tim cô rung động.

Trần Duệ có thích cô không?

Tôn Ngữ Đàm chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng không định nghĩ về nó.

Trước mười một giờ, Tôn Ngữ Đàm mua vé máy bay trở về Thiệu thành.

Bố mẹ cô đã trả lại cửa hàng cho Trần Khai Sinh vào năm thứ hai cô ra nước ngoài.

Họ vẫn không quen với cuộc sống quá bận rộn và căng thẳng ấy. Hơn nữa, ông bà Tôn tuổi đã cao, cần người chăm sóc, hai vợ chồng bèn quay về Thiệu thành, mở một siêu thị nhỏ.

Tôn Bình trả lại cửa hàng và căn nhà được sang tên mình khi nhà họ mới chuyển đến Hải thành, nhưng Trần Khai Sinh không nhận, ông nói đây là phòng ông tặng cho Tôn Ngữ Đàm trên danh nghĩa người lớn trong nhà, để cô có chỗ dừng chân khi quay về Hải thành.

Dù sau kỳ tuyển sinh đại học, mọi người đều biết cô bé nhìn có vẻ ngoan ngoãn này, có tính độc lập rất cao, tốt nghiệp xong chưa chắc sẽ về Hải thành.

Tôn Bình càng băn khoăn hơn, nhưng ông không thể lay chuyển được quyết tâm của Trần Khai Sinh, đành nghe theo ý của vợ, chuyển một khoản tiền lớn vào tài khoản của Trần Khai Sinh, coi như họ mua nhà cho con gái. Trần Khai Sinh vốn định gửi lại, nhưng bị Từng Hâm Quân ngăn cản. Loại đưa đẩy kiểu này, Từng Hâm Quân không thèm đặt vào mắt, bà mắng chồng một trận, mọi chuyện mới dừng lại.

“Siêu thị Bình An” của Tôn gia nằm cách nhà cô không xa, ngay ngã tư sở.

Tôn Ngữ Đàm đặt chiếc vali nhỏ trước cửa, nhón chân bước vào, cô bật người về phía quầy: “Surprise!”

Người đứng trước quầy ngẩng lên, đó là khuôn mặt của cậu thanh niên xa lạ.

Tôn Ngữ Đàm xấu hổ cười ngượng, nhưng chàng trai lại cười rộ lên, anh chỉ phía sau lưng cô.

Tô Nam đi ra từ phía sau kệ, “Tiểu Đàm, sao con lại về đây!”

“Con về chơi mấy ngày.” Tôn Ngữ Đàm ôm lấy cánh tay mẹ mình, “Bố đâu rồi mẹ?”

“Ông ấy đi giao đồ giúp bà nội con rồi. Con ăn cơm chưa?”

“Chưa ạ.”

“Thể để mẹ đi mua thức ăn.”

“Vâng, con đi cùng mẹ nhé.”

Tô Nam cởi khăn quàng cổ và găng tay, “Tiểu Hải,” bà gọi cậu thanh niên ngồi ở quầy, “Dì đi đây, cháu trông tiệm giúp dì nhé.”

“Được ạ.” Tiểu Hải sảng khoái đáp, “Dì Nam cứ yên tâm.”

Tôn Ngữ Đàm chuẩn bị kéo chiếc vali trước cửa, Tô Nam lại trực tiếp đặt nó vào cửa hàng, dựa gần vào tường, “Cứ để ba con tới lấy.”

“Vầng!” Tôn Ngữ Đàm lại bám mẹ, “Con muốn ăn lươn, lươn xào cà tím là ngon nhất trần đời.”

Tô Nam đập tay cô, phàn nàn: “Con về mà không báo mẹ một tiếng, giờ này ra chợ không biết người ta còn bán không, hết đồ đừng khóc.”

“Con còn lâu mới khóc.” Tôn Ngữ Đàm cười hì hì, “Không mua được thì bảo bố ra đồng bắt lươn cho con.”

Tô Nam dừng lại nói: “Đúng ha, để mẹ gọi cho bố con, dưới quê chắc chắn có bán lươn.”

“Ấy ấy, con nói đùa thôi. Mình cứ đi chợ trước, xem có món gì ngon không, chứ đợi bố về thì con chết đói mất.”

“Ừ, thế mẹ mua cái gì ăn tạm nhé, con đói lắm à?” Tô Nam véo eo cô, ca cẩm, “Sao con lại gầy thêm thế.”

“Đâu ra, con béo lên đó, lát nữa về nhà con cân cho mẹ xem.”

Tôn Ngữ Đàm mua một bát bánh canh rau củ , rồi lẽo đẽo theo sao Tô Nam, vừa ăn vừa chào cô bác dọc đường, cô đã đi mòn con phố này từ hồi tấm bé, tuy giờ không về nhiều, nhưng người vẫn còn đó, gặp vẫn nên chào.

Cuối cùng, Tô Nam cũng chẳng tiêu được đồng nào, toàn được cô bác dúi đồ cho, nhưng cũng may bà đã mua được mấy con lươn như ý nguyện.

Tôn Ngữ Đàm xách đồ đầy hai tay, cô hét lớn: “Không ngờ mặt mũi con lớn thế, mua cả đống đồ mà chẳng ai lấy tiền.”

Tô Nam: “Con cứ đợi đấy, sẽ có người đến tìm con ngay thôi.”

“Để làm gì ạ?”

“Mai mối cho con chứ sao. Con biết mẹ viện cớ con không về nhà đuổi được bao người không? Giờ mọi người đều biết con đã về, mấy đứa cháu trai, bạn học kiểu gì chả nhảy ra, mỗi người một câu ba hoa chích chòe, kiểu gì con chả ngoẻo. Cũng trách mẹ sơ ý, không nên dẫn con ra chợ.”

“Mẹ, yêu cầu của mẹ cao thật đấy, nghe giọng đã biết ghét con trai người ta.”

“Thế yêu cầu của con không cao à, nhiều năm như thế vẫn không có người yêu?”

“Con… Đấy là con chưa gặp được người thích hợp thôi.”

“Đừng có lừa mẹ, hai năm con ra nước ngoài du học, mẹ không tin con chẳng quen được người tốt, người thích hợp còn nhiều hơn cá dưới biển ấy.”

“Mẹ nói quá thế, mẹ lôi hết đàn ông trên thế giới ra à, gì mà nhiều hơn cá dưới biển. Hơn nữa, con nói “thích hợp” ấy, bọn họ gặp con, mười người thì có tám người có bạn gái, mẹ bảo con biết làm sao.”

“Đấy, làm gì có chuyện đàn ông tốt còn độc thân.”

“Mẹ, con gái mẹ thấy tổn thương.”

“Đừng có ngụy biện, con tự nguyện độc thân, còn con gái người ta mới không tìm được đối tượng.”

“Vầng.” Tôn Ngữ Đàm bỏ cuộc, “Mẹ, tư duy logic của mẹ đỉnh thật đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play