Chương 971

Nơi đây là nhà họ Bạc!

Cho dù Bạc Minh Lâm có thế nào đi chăng nữa cũng không đến lượt một người ngoài hành động nói năng lỗ mãng ở đây!

“Vân Ngọc Hân tôi cảnh cáo cô, nơi đây là nhà họ Bạc, cô không được phép giở thói ngang ngược ở nhà họ Bạc như vậy!”

‘Vân Ngọc Hân quay qua nói với Bạc Tiêu Dương: “Bạc Tiêu Dương, tôi nghĩ anh cũng là một thẳng ngốc thôi! Không phải anh cũng thích Vân Giai Kỳ còn gì? Anh thích người phụ nữ đó như vậy nên đành lòng chấp tay nhường cô ấy cho người khác phải không? Anh đúng là cái đồ vô dụng, một tên đần độn thậm chí ngay cả việc tranh giành thôi cũng không dám tranh giành! Tôi vẫn còn cao quý hơn các người, ít nhất tôi cũng đã tranh giành và tôi cũng mạnh mẽ hơn hai người các anh!”

Sắc mặt Bạc Tiêu Dương dần tái nhợt đi Bạc Minh Lâm lạnh lùng nói: “Đúng là cô có tranh giành, nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Vân Ngọc Hân, đừng để đã nể mặt rồi còn không biết xấu hổ, tôi cho cô một chút tình mọn là đã nế mặt ông nội lảm rồi! Trước giờ tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng nếu như cô còn ép tôi thì hôm nay tôi sẽ phá giới hạn này, sẽ không thương tiếc thể diện cho cô đâu đấy!”

Vân Ngọc Hân thẹn quá hóa giận, cô ta nói: “Đánh đi! Anh có bản lĩnh thì cứ đánh địt”

Làm sao Bạc Minh Lâm có thể để cho cô ta kích động như vậy được.

Bồng nhiên anh ta hung hãng vả cho cô ta một cái bạt tai thật mạnh.

‘Vân Ngọc Hân ôm mặt lùi về phía sau vài bước, cô ta trừng mắt lên nhìn chảm chảm vào Bạc Minh Lâm, như thế nào cũng không ngờ rằng Bạc Minh Lâm nói ra tay là sẽ thật sự ra tay!

“Anh dám đánh tôi à?”

“Tôi cứ tưởng cô nói rằng tôi thật sự không dám ra tay còn gì! Còn không mau cút đi cho tôi!” Bạc Minh Lâm chỉ vào cửa ra vào rồi đuổi đi.

Vân Ngọc Hân nghiến răng nghiến lợi, hung hăng lau nước mắt đi rồi xoay người bỏ đi Bạc Tiêu Dương nhìn bóng lưng Vân Ngọc Hân rời đi một cách lạnh lùng, Bạc Minh Lâm đột nhiên đi tới bên cạnh anh ta và nói với ý tú đầy vẻ sau xa hững gì cô ta nói là thật sao?”

Bạc Tiêu Dương liếc nhìn anh ta một cái: “Chuyện gì?”

“Anh thật sự có hứng thú với Vân Giai Kỳ sao?” Bạc Minh Lâm cười khẩy một cái: “Vậy thì sao anh không hành động đi?”

Bạc Tiêu Dương không thèm để ý tới anh ta “Tiêu Dương, tôi hỏi anh, anh thật sự cam tâm sao? Bao nhiêu năm qua chúng ta vì nhà họ Bạc này cũng coi như đã bỏ ra rất nhiều công sức, thế nhưng trong lòng ông nội từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tuấn Phong, vậy mà anh lại không có một chút xíu không cam lòng nào sao?”

“Anh muốn nói cái gì?” Bạc Tiêu Dương có thể nghe ra được những lời ẩn ý bên trong lời nói của Bạc Minh Lâm.

“Nếu như không cam tâm thì anh đi mà tranh giành đi! Cũng không phải là anh không có bản lĩnh đâu, chẳng lẽ lại cam tâm chịu thua trước Bạc Tuấn Phong?”

Bạc Tiêu Dương nói: “Muốn tranh thì anh tự mình đi mà tranh”

Nói xong, Bạc Tiêu Dương cũng nghênh ngang mà rời đi Bạc Minh Lâm thẫn thờ đứng sững sờ tại chỗ.

Anh ta đã tức giận và mắng một câu: “Ngu xuẩn!”

Bạc Minh Lâm cũng trở về nhà.

Anh ta vừa về đến nhà liền kế hết những chuyên xảy ra ở nhà họ Bạc hôm nay cho Bạc Kinh Hồng nghe.

Bạc Kinh Hồng vừa nghe được chuyện cái thai trong bụng Lâm Thanh Thuỷ là con trai của Bạc Minh Lâm nhíu mày lại và nói: “Con nói con muốn bỏ đứa bé đó đi sao?”

Bạc Minh Lâm không lấy làm như vậy, anh ta nói: “Nếu không thì phải để cô ta sinh ra hay sao! Con không thèm nhận đâu!”

“Nhận chứ” Bạc Kinh Hồng nó “Cha!” Bạc Minh Lâm nghẹn họng nhìn trân trối: “Cha đang nói đùa với con phải không? Cha muốn con phải nhận cái thứ con hoang đó à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play