Chương 965
Loại thủ đoạn này mà ông ta cũng có thể làm ra được!
Vân Giai Kỳ không biết quá trình thôi miên sẽ diễn ra như thế nào, nhưng cô đã tận mất chứng kiến Mạn Nhi vì bị thôi miên mà hành động và lời nói cứ như.
hai người khác nhau và cô có thể nhìn thấy được sự đau đớn của Mạn Nhỉ Bởi vì Bạc Ngạn Thiên không muốn đế Mạn Nhỉ nhân cô cho nên ông ta đã dùng đến thủ đoạn đê tiện này!
Bạc Tuấn Phong ôm chặt lấy Vân Giai Kỳ.
“Đừng tức giận nữa, được không?” Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạc.
Ngạn Thiên và nói: “Hôm nay tôi tới đây cũng không phải vì chuyện này”
Bạc Tuấn Phong vừa nói, ánh mắt vừa dừng lại trên người Vân Ngọc Hân, lạnh lùng nhếch khóe môi lên và nói: “Vân Ngọc Hân, có chuyện này tôi muốn cô cho tôi một đáp án”
‘Vân Ngọc Hân nhìn về phía anh, không hiểu vì sao mà lại có một loại cảm ác chẳng lành.
“Tôi hỏi cô” Bạc Tuấn Phong hỏi với một ánh mắt sáng rực lên: “Chuyện Vân Giai Kỳ bị ám sát trong khoảng thời gian đang ở khu giám sát dân cư là do cô làm có phải không?”
Ngay lập tức, sảc mặt của Vân Ngọc Hân cứng đờ lại như bị sét đánh.
“Chuyện phi cơ bị không tặc tấn công cũng là do cô giở trò đúng không?”
Bạc Tuấn Phong liên tục ép hỏi ‘Vân Ngọc Hân chỉ biết lắc đầu, bởi vì cũng nói không nên lời Cô ta căng thẳng đến đỉnh điểm.
Cô ta không dám tuỷ tiện mở miệng, Bởi vì cô ta không biết Bạc Tuấn Phong cứ hỏi như thế rốt cuộc là đã nắm giữ được những chứng cứ gì; hay là chỉ đơn thuần là một sự nghỉ ngờ thôi Không thể nào!
Anh không thể nắm giữ được bãng chứng gì!
Bởi vì cô ta nhiều lần dặn dò rằng nhất định tay chân làm gì cũng phải sạch sẽ; hơn thế nữa, sát thủ được cử đi ám sát và cướp máy bay kia là cùng một người!
Đến ngay cả cô ta cũng không biết tên của người đó; vả lại, sau vụ tai nạn máy bay đó chắc hẳn anh ta cũng đã sớm nổ tung cùng với chiếc máy bay đó rồi, cũng đã thịt nát xương tan rồi.
Người chết rồi thì không thế đối chứng, Bạc Tuấn Phong có thể lấy ra chứng cứ gì được?
Nghĩ đến đây, Vân Ngọc Hân bình tĩnh lại ngay lập tức, ra vẻ bình tĩnh và nó “Anh Tuấn Phong, anh muốn đổ oan chết em hay sao? Làm thế nào mà anh có.
thể nghĩ rằng chính em là người đã điều khiển chuyện này chứ? Làm sao em có khả năng làm ra những chuyện như thế này được chứ!”
Cô ta lại nhìn về phía Vân Giai Kỳ và nói: “Vân Giai Kỳ, có phải cô châm ngòi ở sau lưng hay không vậy! Ngay cả khi cô muốn hất nước bẩn vào tôi thì cô cũng không thể bôi nhọ sự trong sách của tôi như vậy được!”
“Vân Ngọc Hân, có phải có chuyện gì cô cũng có thể đổ dồn hết lên người tôi đúng không? Tôi phỉ báng cô à? Vì cái gì mà cô lại cảm thấy tôi đang phỉ báng cô cơ chứ?” Vân Giai Kỳ cảm tỉ Trong toàn bộ quá trình, cô không hề có bất kỳ sự lên án nào đối với Vân Ngọc Hân, vậy mà Vân Ngọc Hân lại nghỉ ngờ cô chính là người đã châm ngòi ở sau lưng?
‘Vân Ngọc Hân nói: “Nếu vậy thì vì cớ gì mà anh Tuấn Phong lại đổ oan cho.
tôi như vậy chứ?”
Cô ta bắt đầu đỏ mắt lên, tỏ vẻ yếu đuổi đáng thương nói: “Anh Tuấn Phong, anh phải biết rằng tội danh này cũng không hề nhỏ đâu à nha! Thuê kẻ giết người là tội chết người đấy! Cho dù em có gan to tày trời cũng không dám làm như vậy đâu!”