Chương 937
Tân Khải Trạch ngất điện thoại ‘Vân Giai Kỳ trở lại xe, cô kiên nhẫn chờ điện thoại, nhưng trong chốc lát tiếng chuông điện thoại đã vang lên, là Tống Hạo Hiên gọi tới “Giai Kỳ à?”
Bên trong xe yên tĩnh.
Bạc Tuấn Phong lập tức nghe được giọng nói của người đàn ông phát ra từ đầu bên kia điện thoại, anh nhìn về phía chiếc điện thoại mà Vân Giai Kỳ đang nắm trong tay bằng ánh mắt sâu kín.
‘Vân Giai Kỳ cũng không nhìn thấy ánh mắt dần trở nên lạnh lùng của Bạc Tuấn Phong: “Làm sao vậy, có chuyện gì à?
“Em có biết chuyện bác gái bị thương nắm viện không?”
“Tại sao anh lại biết được chuyện này?”
“Bà ấy vừa mới được chuyến tới bệnh viện tư nhân của nhà họ Tống, nghe nói vết thương rất nghiêm trọng”
Vân Giai Kỳ lập tức nói: “Anh mau cho em địa chỉ đi”
“Có cần anh đến đón em không? Đã tr thế này rồi, em đi một mình sao?”
“Không cần, em có thể tự đi được”
Tống Hạo Hiên nói địa chỉ cho cô, ‘Vừa mới ngắt cuộc gọi, Bạc Tuấn Phong quay sang nhìn cô, sắc mặt có chút không vui vẻ: “Giai Kỳ sao?”
‘Vân Giai Kỳ hơi ngẩn người, không nghĩ tới lỗ tai của người đàn ông này lại thính tưới như vậy, thế mà anh lại nghe được rõ ràng lời mà Tống Hạo Hiên nói qua đầu bên kia điện thoại “Anh cho rằng cái tên này chỉ có thể một mình anh được gọi thôi “
Bạc Tuấn Phong nói: “Vê sau anh không cho phép người khác được kêu em như vậy”
Vân Giai Kỳ nói: ‘Người khác gọi tôi như thế nào thì tôi có thế quản được à?
Lâm Thanh Thủy còn gọi anh là “Tuấn Phong” thì sao hả? Vân Ngọc Hân còn gọi anh là “anh Tuấn Phong” đấy!
“Em không thích thì anh sẽ không cho mấy cô gái đó gọi anh như vậy”
‘Vân Giai Kỳ nói: ‘Hừ! Đâu chỉ mỗi không thích thôi đây, quả thực là tôi rất ghét họ gọi anh như thế: Ánh mắt của Bạc Tuấn Phong nhìn lên mặt cô, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nhạt nhòa, anh nói: “Được, sau này chỉ có em mới có thể gọi tên của anh thôi”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Anh mau láu xe đi Chiếc xe phóng nhanh tới địa chỉ bệnh viện mà Tống Hạo Hiên đã cung cấp, ‘Vân Giai Kỳ chạy tới bệnh viện, cô nhanh chóng tìm được tầng mà Lâm Tính Anh đang ở. Lúc chạy tới cửa phòng bệnh thì lại thấy Vân Lập Tân, Bạc Ngạn Thiên và Vân Ngọc Hân đều đang ở trong đó.
Bạc Ngạn Thiên nhìn thấy cô đến, ông ta nhíu con lại rồi nói: “Cô tới đây làm gï ‘Vân Giai Kỳ hỏi lại: “Tại sao tôi không thế đến đây? Bà ấy đâu rồi?”
Bạc Ngạn Thiên hỏi: “Cô đang hỏi ai?”
“Tôi hỏi mẹ của tôi, Lâm Tĩnh Anh!”
Bạc Ngạn Thiên thấy cô dám dùng loại thái độ này mà nói chuyện với ông ta, đang chuẩn bị tức giận thì thẩy Bạc Tuấn Phong cũng đến, sắc mặt ông ta thay đối.
“Anh Tuấn Phong ơi.
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng thốt lên: “Không được gọi tên của tôi!”
‘Vân Ngọc Hân sửng sốt Vân Giai Kỳ không nghĩ tới rằng anh vừa mới nói xong đã lập tức thực hiện, trái tìm cô hơi rung động, nhưng bây giờ cô cũng không rảnh để ý tới chuyện ấy, mà lúc này cô chỉ quan tâm tới chuyện Lâm Tĩnh Anh bị thương.
“Bà ấy đâu? Bây giờ ra sao rồi? Có còn nguy hiếm tới tính mạng không?”
‘Vân Lập Tân lạnh lùng mở miệng: “Bà ấy như thế nào thì đó là chuyện cô cần quan tâm tới sao?”