Chương 922

Anh ta vốn là cô nhị, không có người thân gì cả.

Đồ đạc cá nhân của anh ta cũng không nhiều, chỉ có một chiếc vali màu đen.

Khi Vân Giai Kỳ trở về nhà thu xếp đồ đạc, cô mở chiếc vali màu đen ấy ra, trong đó không có nhiều thứ.

Ngoại trừ một số quần áo và một đống thẻ ngân hàng, còn đâu hầu hết đều là quà mà cô đã đưa cho anh ta Trong số đó có một chiếc hộp màu đen, Vân Giai Kỳ mở hộp ra, có hơn hai mươi tấm huy chương đang lặng lẽ năm trong đó.

Trước khi là chủ của anh ta, Doãn Lâm cũng đã từng làm việc cho vật nối tiếng trong giới chính trị và chính khách hoàng gia ở nhiều quốc gia khác nhau, đã trải qua vô số nhiệm vụ nguy hiểm.

Trong lòng cô, anh ta quả thực giống như thần vậy, chỉ cần Doãn Lâm ở bên cạnh thì cô luôn có một loại cảm giác kiên định và an toàn.

Ngày đưa tang.

‘Sáng sớm, bầu trời u ám và xám xịt, khi Vân Giai Kỳ đến nhà tang lễ thì trời đổ mưa phùn.

Xe tang chở quan tài châm chậm tiến vào nhà tang lễ.

Vân Giai Kỳ mặc đồ đen, trên tay cô ôm một bó hoa.

Trong sảnh tưởng niệm trống rồng chỉ có cô và Bạc Tuấn Phong, thêm Tân Khải Trạch nữa là ba người.

‘Vân Giai Kỳ đứng trước quan tài, cô cố gắng kìm nén xúc động đi đến bên cạnh quan tài Trên mặt quan tài có mở một cửa sổ nhỏ.

‘Vân Giai Kỳ nhìn khuôn mặt trầm lãng của Doãn Lâm, anh ta vẫn mặc trên mình bộ tây trang, văn là bộ dáng đẹp trai như cũ, nhưng nghĩ đến việc sau khi kết thúc lễ truy điệu thì người này sẽ bị thiêu thành tro, Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy hốc mắt cô chua xót Có một loại đau đớn, một nỗi đau thấu xương nhưng cuối cùng cũng không thể rơi nước mắt được.

‘Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng đặt một bó hoa tươi lên trên quan tài, cuối cùng cô.

không kìm nén nổi nữa, một giọt nước mặt nhẹ nhàng rơi trên mí mắt của Doãn Lâm.

Tân Khải Trạch đang đứng bên cạnh khẩn trương mà nói: “Cô Vân, cô đừng khóc, tương truyền kế rằng nếu nước mắt rơi trên thi thể người quá cố thì linh hồn sẽ khó đi vào vòng luân hồi lắm”

Nhân viên công tác nghe xong nói ngay: “Đây chỉ là lời đồn dân gian mà thôi, dân gian còn có chuyện là nếu giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt người đã khuất sẽ hình thành dấu ấn trở thành nốt ruồi lệ, sau ba kiếp thì hai người sẽ gặp lại nhau lần nữa, gặp lại người định mệnh của mình, cả đời sẽ không bao giờ xa cách”

Nghe đến đây, vẻ mặt Bạc Tuấn Phong lạnh đi.

Anh nắm lấy tay của Vân Giai Kỳ rồi kéo cô vào lòng: “Em đừng khóc”

Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Bạc Tuấn Phong, Tân Khải Trạch cũng lường trước được là nhất định anh sẽ tin vào lời đồn kia, không muốn nước mắt của cô rơi xuống mặt Doãn Lâm.

Nhưng lúc này Vân Giai Kỳ đâu còn có tâm trạng mà chú ý tới suy nghĩ bá đạo kia của Bạc Tuấn Phong chứ. Vốn ban đầu còn có chút đứng ngồi không yên nhưng sau khi lễ truy điệu kết thúc, Vân Giai Kỹ nhìn theo nhân viên công tác đang nâng quan tài chuẩn bị mang đi hỏa táng, cô nghĩ đến việc sau này không thể nhìn thấy Doãn Phong nữa, đột nhiên cô đuổi theo cỗ quan tài kia “Chờ một chút! Chờ một chút!

Tân Khải Trạch vội vàng nói: “Cô Vân…cẩn thận…”

Bạc Tuấn Phong sải bước đuổi kịp và ôm chặt lấy cô.

Vân Giai Kỳ vừa khóc vừa đẩy: “Buông ra! Tôi không muốn..Tôi không muốn cậu ấy bị thiêu thành tro…”

Bạc Tuấn Phong nói với Tân Khải Trạch: “Cậu ở lại đây”

Nói xong, anh ôm lấy cô và bước ra khỏi sảnh tưởng niệm.

‘Vân Giai Kỳ vô lực phản kháng.

Cô được Bạc Tuấn Phong bế lên xe, cúi đầu nhìn huy chương trên tay.

Đây là huân chương mà Doãn Lâm tặng cho cô.

Anh ta nói rằng chỉ khi anh chỉ có người chủ mà anh ta chấp nhận thì Doãn Lâm mới đưa huân chương này cho người đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play