Chương 911
Đột nhiên Vân Giai Kỳ bật cười Mọi người nhìn về phía cô.
Bạc Ngạn Thiên tức giận mảng: “Cô cười cái gì?”
“Tôi cười vì các người đều tự cho minh là đúng!”
‘Vân Giai Kỳ nói: “Ông tưởng tôi muốn về nhà họ Cung à? Ông tưởng tôi sẽ nhận nhà học Cung sao? Tôi không cần nhận, cũng không muốn các người nhận tôi. Cung thái thái, bà cứ yên tâm, tôi sẽ không về đó đâu, tôi là con gái ruột của ngài Cung thì làm sao? Nhiều năm như thế mà tôi chỉ giống như cỏ dại bên đường vậy. Hiện tại nhà họ Cung muốn nhận tôi về thì cũng chưa chắc tôi đã nguyện ý trở về nhận người thân đâu!”
‘Sau đó cô tiếp tục nói với Cung Dận: “Tôi đã sớm biết chuyện này, nếu tôi muốn được nhận về thì đã sớm nói từ lâu rồi! Tôi không phải là mối uy hiếp với nhà họ Cung, nhưng tôi cũng không cho phép gia đình của ông coi thường tôi!
Tôi không phải là con hoang, tôi cũng không tự nguyện đến thế giới này. Tôi là con gái của ai, ai lại là cha tôi, ai lại là mẹ tôi cũng không phải do tôi tự quyết định được!”
Cung Dận kinh ngạc nói: “Vân Giai Kỳ..”
“Các người đều đi ra ngoài cho tôi Đột nhiên Vân Giai Kỳ nói lời đuổi khách.
Bạc Ngạn Thiên nói: “Cô có ý gì, cô đang muốn đuổi chúng tôi đi sao?”
“Nơi này là phòng bệnh của tôi, nơi đây không chào đón các người Tôi không muốn các người làm phiền sự yên tính của tôi. Lý do này chưa đầy đủ à?”
Nói xong, cô đứng dậy sờ soạng xung quanh muốn xuống giường.
“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài hết cho tôi!”
‘Vân Giai Kỳ vươn hai tay sờ xung quanh, lập tức đụng phải người Cung Dận.
Cung Dận muốn giơ tay ra đỡ cô.
‘Vân Giai Kỳ theo bản năng đẩy người ra, cô chỉ vào cửa nói: “Đi ra ngoài!
Các người đi ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa!”
Bạc Ngạn Thiên hừ một tiếng: “Cô cho rằng tôi đến nhìn cô à?
Chuyện của Ngọc Hân không dễ dàng chấm dứt như vậy đâu! Hôm nay tạm thời không tính toán với cô nữa. Nếu đôi mắt của Ngọc Hân có vấn đề gì thì đôi mất của cô cũng không còn đâu!”
Ông ta dẫn đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
Mộng Yến Mi cũng theo sát đi ra ngoài Cung Dận đứng bất động tại chỗ.
Vân Giai Kỳ nói: “Ngài Cung, tôi đã mời ông rời đi rồi, tại sao ông còn chưa đi nữa? Ông yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối cho ông, cũng sẽ không về cái nhà đầy thị phi kia Đó không phải là nhà của tôi”
Cô vốn không có hy vọng xa vời răng sẽ có người cho cô một mái nhà.
Bởi vì cô biết nhà họ Cung sẽ không bao giờ nhận cô.
Chẳng lẽ cô lại yêu cầu Cung Dận sẽ vì cô mà cãi nhau với Mộng Yến Mi hay sao?
Cung Chiến nói: “Vân Giai Kỳ..”
Vân Giai Kỳ xoay người, đôi môi cô khẽ run: “Anh còn muốn nói gì nữa?”
Nhất thời anh ra không biết nói gì.
Nếu không phải hôm nay Lâm Tĩnh Anh nói ra hết những việc này thì có lế anh ta cũng không biết…Bản thân còn có một cô em gái Đứng ở lập trường của Mộng Yến Mi thì có lẽ anh ta nên có hận, lẽ ra nên chán ghét, kháng cự lại bài xích cô, nhưng khi anh ta nhìn thấy bộ dáng yếu ớt nhưng vẫn cố vực dậy lại quật cường ấy thì anh ta không thể nhản tâm được.
“Đi ra ngoài”
Một tay cô đẩy Cung Dận, một tay đấy Cung Chiến, đuổi hai người bọn họ ra khỏi phòng bệnh.