Chương 897

Bạc Tuấn Phong nhìn chãm châm anh ta với ánh mắt sáng quắc, Tân Khải Trạch ra vẻ làm như chưa biết chuyện gì xảy ra mà nhìn về phía anh: “Bạc gia, tại sao anh lại lườm tôi thế?”

“Ai cho phép cậu đứng ngoài cửa nghe lén?”

“Tôi chưa nghe được cái gì cả” Tần Khải Trạch nói, sau đó nhất thời không nhịn được mà “phụt” một tiếng bật cười Bạc Tuấn Phong cũng không thể nhịn được nữa.

Đang tức giận lại không có chỗ để phát tiết cơn giận này đi, anh lập tức chất vấn: “Cười cái gì?”

“Tôi cười 2″ Vẻ mặt Tân Khải Trạch hiện lên sự xấu hổ: “Cái tên khốn nàoncười vậy?”

“Vừa tồi cậu mới” Ánh mắt của Bạc Tuấn Phong ẩn chứa sự không vui.

“Bạc gia, tôi không có cười mà, tôi cũng chưa nghe được cái gì cả”

‘Sao anh ta có thể cười nhạo ông chủ nhà mình cơ chứ.

Tuy rằng ông chủ của anh ta là một người đàn ông vô cùng bá đạo lại độc đoán nhưng anh cũng là một người đàn ông đáng thương không dám cãi lại người phụ nữ của mình mà.

Tân Khải Trạch thông minh mà nói sang chuyện khác: “Bên kia đã sắp xếp xong ca phẫu thuật rồi, Vân Ngọc Hân cũng sẽ nhanh chóng sẽ tiến hành ca phẫu thuật tháo giác mạc. Bạc gia, cô ấy nói muốn gặp anh một lần”

Bạc Tuấn Phong liếc anh ta một cái, chuẩn bị tiến vào thang máy.

Tân Khải Trạch che miệng cười trộm một tiếng, sau đó nhanh chóng thu hồi lại vẻ mặt của mình lại, cũng chạy theo bước chân của Bạc Tuấn Phong, Trong phòng phẫu thuật lạnh như băng.

“Trên mặt đất, đồ đạc bị đập loạn tạo nên một đống hỗn độn.

Trong tay Vân Ngọc Hân nắm lấy chiếc dao phẫu thuật, cô ta giơ về phía bác sĩ và hộ sĩ xung quanh, khàn cả giọng nói: “Rốt cuộc mấy người muốn làm cái gỉ? Mấy người nhốt tôi trong phòng phẫu thuật làm gì?”

“Cô Vân Ngọc Hân, chúng tôi muốn làm phẫu thuật cho cô”

“Làm phẫu thuật gì chứ!?” Vân Ngọc Hân khó có thể tin mà chất vấn: “Rốt cuộc mấy người muốn làm cái gì hả? Tôi vẫn còn đang rất tốt, mấy người phải làm phẫu thuật gì cho tôi chứ?”

Một bác sĩ trong nhóm người kia cũng không tính toán giấu diễm nữa, bác sĩ đó nói với cô ta: “Làm ca phẫu thuật tháo giác mạc.”

‘Vân Ngọc Hân hoảng hốt: “Cái gì? Tháo giác mạc?”

“Đúng vậy”

“Tại sao tôi phải làm ca phẫu thuật này? Tháo giác mạc của tôi ư? Dựa vào cái gì mà muốn tháo giác mạc của tôi chứ!”

Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị đấy ra ‘Vân Ngọc Hân nhìn về phía cửa, lại thấy Bạc Tuấn Phong đẩy cửa ra rồi bước đến.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, Vân Ngọc Hân chạy về phía Bạc Tuấn Phong: “Anh Tuấn Phong! Rốt cuộc anh cũng tới rồi! Bọn họ… Bọn họ muốn em làm phẫu thuật tháo giác mạc, bọn họ…”

Bạc Tuấn Phong dùng ánh mắt lạnh lùng mà đánh giá cô ta, mặt anh vô biếu tình ra lệnh: “Buông dao xuống”

Sắc mặt Vân Ngọc Hân cứng đờ, đột nhiên cô ta hiểu được cái gì đó, hoài nghỉ mà trừng mắt nhìn anh: “Là anh… Anh Tuấn Phong, là anh bảo bọn họ làm phẫu thuật cho em sao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play