Chương 887
“Trả lại cho tôi!”
Vân Giai Kỳ duỗi tay đoạt lại, Bạc Tuấn Phong tránh khỏi động tác của cô, cô đứng quỳ dậy rồi vươn tay túm lấy quần áo của anh: “Trả lại cho tôi!”
Cô không thể nhìn thấy cái gì trước mắt mình cả.
Đột nhiên cô bất cẩn ngã nhào vào trong lòng ngực của Bạc Tuấn Phong.
Vân Giai Kỳ theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng Bạc Tuấn Phong lại dùng sức ấn cô vào trong lòng ngực mình, trầm giọng nói: “Tại sao em vẫn còn giữ đồ vật của anh ta?”
“Anh quản tôi làm cái gì? Trả lại cho tôi!”
“Bạc Tuấn Phong! Trả lại cho tôi!”
Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, trong lòng Bạc Tuấn Phong vô cùng hụt hãng.
Anh nhìn ra được, dường như cô rất yêu quý sợi dây đồng hồ này, chẳng lẽ người đã chết rồi mà cô vẫn còn muốn lưu giữ lại đồ vật của người đó để tưởng niệm ư?
Bạc Tuấn Phong nói: “Muốn anh trả lại cho em cũng được, nhưng chỉ cần sau này em ngoan ngoãn ăn cơm và phối hợp điều trị với bác sĩ…”
“Anh dám uy hiếp tôi ư?” Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Anh dựa vào cái gì mà uy hiếp tôi chứ?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Em để ý cậu ta như vậy sao?”
“Tôi quan tâm tới cậu ấy đấy!”
“Em để ý đến cậu ta còn hơn cả anh sao?”
“Để ý tới anh? Tại sao tôi phải quan tâm tới anh? Căn bản là tôi không quan tâm anh chút nào! Sau này cho dù anh có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng có quan hệ gì với tôi! Tại sao tôi cần quan tâm đến anh chứ?”
Sắc mặt của Bạc Tuấn Phong trầm xuống.
Ban đầu anh muốn trở lại phòng bệnh này chỉ vì muốn nhìn xem cô có nghỉ ngơi chưa.
Kết quả lúc tiến vào phòng bệnh lại nhìn thấy bộ dáng ảm đạm đau lòng mà nắm chặt lấy sợi dây đồng hồ kia của cô, rốt cuộc cái tên Doãn Lâm đó có bao nhiêu phân lượng trong lòng cô chứ?
Còn quan trọng hơn cả anh sao?
Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu em không ngoan ngoãn nghe theo lời anh thì anh sẽ ném ngay thứ này đi.”
“Anh dám?”
Bạc Tuấn Phong xoay người, sau đó tàn nhẫn ném mạnh sợi dây kia ra ngoài cửa sổ.
Cảm nhận được động tác ném đồ vật của anh, sắc mặt Vân Giai Kỳ biến đổi kịch liệt, cô luống cuống tay chân mà bò xuống giường, sau đó bổ nhào về phía cửa sổ. Bạc Tuấn Phong lại dùng một tay kéo lại cô vào trong lòng ngực mình: “Em muốn đi đâu?”
“Tại sao anh lại ném đồ vật của tôi đi?”
Vân Giai Kỳ tức giận đến đỏ cả mắt!
Đây là di vật của Doãn Lâm.
Ý nghĩa của nó đối với cô vô cùng đặc biệt, thế mà anh nói ném là ném saol Bạc Tuấn Phong nói: “Anh ném nó đi, đỡ cho sau này em lại nhìn vật đó mà nhớ người.”
“Anh…”
Vân Giai Kỳ đau lòng đến chảy nước mắt, cô nhịn không được khóc lên, sau đó nắm chặt tay đấm vào ngực anh: “Đồ đáng ghét! Đồ đáng ghét!”