Chương 870
“Máu lạnh sao?” Bạc Tuấn Phong bật cười: “So với tôi dì càng máu lạnh hơn không phải sao?” Mộng Yến Mi bị nói khích mặt đến đổi sắc, không dám nói tiếng nào.
“Tôi là cháu đích tôn của Bạc gia có tất cả quyền lực cao lớn thế nhưng ngay cả quyền yêu một người cũng không có”
Bạc Tuấn Phong lại nói: “Tất cả mọi người đều tính kế lên huyết thống của tôi, trong mắt mấy người tôi là người có thịt có máu hay là một công cụ mà thôi.”
“Tuấn Phong, con đừng nói như thế..” Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn cô ta, bất ngờ xoay người rời đi.
Màn đêm buông xuống. Nơi lối vào bệnh viện gió lạnh âm u. Bạc Tuấn Phong dừng xe ở nơi đổ xe tắt mắt nhưng không xuống xe. Anh dựa lưng vào ghế không giấu được vẻ mệt mỏi.
Sau khi ngồi yên tĩnh nửa tiếng đồng hồ anh mới đẩy cửa bước xuống xe, dựa lưng trước cửa xe châm một điếu thuốc hút một hơi thật mạnh. Anh rất ít khi hút thuốc trừ những lúc đi xã giao hay phiền muộn cực độ mới chăm chút điếu thuốc.
Sao Hỏa giống như một ngôi sao trong màn đêm. Trong làn khói Bạc Tuấn Phong đột nhiên nhìn thấy bóng dáng một người đứng đó không xa, anh quay mặt lại nhìn thấy Tống Hạo Hiên. Tống Hạo Hiên cũng không biết anh đứng đó bao lâu, anh ta liền hướng Bạc Tuấn Phong tiến gần thêm mấy bước.
“Bạc Tuấn Phong, tôi thật sự đánh giá thấp năng lực của anh rồi. Một bệnh viện đơn thuần bị anh canh chừng cẩn mật chẳng khác nào nhà tù”
Anh ta muốn gặp Vân Giai Kỳ nhưng liên tục bị chặn ở ngoài cổng bệnh viện. Bảo vệ xung quanh bệnh viện vô cùng nghiêm ngặt. Bạc Tuấn Phong nheo mắt bóp điếu thuốc trong tay đi lướt qua anh ta.
Tống Hạo Hiên quay lưng về phía anh đột nhiên chế nhạo nói: “Tự tay giết chết đứa con của mình mùi vị thế nào?”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên dừng lại.
“Bạc Tuấn Phong, đừng nói anh thật cho rằng đứa trẻ trong bụng Vân Giai Kỳ là con của tôi đi?” Tống Hạo Hiên xoay người lại châm chọc nói: “Anh yêu một người phụ nữ đến vậy nhưng tín nhiệm cơ bản đều không có? Tôi nói đứa trẻ trong bụng cô ấy là của tôi cho nên anh thật sự hoàn toàn tin tưởng sao? Bạc Tuấn Phong, anh quả thật khiến tôi mở mang tầm mắt!”
“Tôi thế nào đều không nghĩ tới anh lại là một người tàn nhãn như vậy, anh chưa từng nghĩ đến Vân Giai Kỳ làm sao hận anh sao? Cô ấy bây giờ nhất định hận anh đến thấu xương”
Bạc Tuấn Phong vẫn không xoay người.
“Bạc Tuấn Phong!” Tống Hạo Hiên cũng không thể giữ bình tĩnh nổi, anh ta đột ngột lao về phía Bạc Tuấn Phong quay người anh lại nắm chặt lấy cà vạt của anh, anh ta định chất vấn nhưng lại nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh. Bạc Tuấn Phong mắt như lửa đốt trói chặt lấy anh ta!
“Bốp” một tiếng! Anh đấm mạnh tay vào cằm Tống Hạo.
Hiên. Tống Hạo Hiên lùi ba bước chưa phản ứng kịp đã bị Bạc Tuấn phong nắm lấy vạt áo của anh ta ấn mạnh anh ta vào tường. Tống Hạo Hiến nói: “Anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi ư!
Anh có bản lĩnh cứ nhắm vào tôi, anh có tư cách gì mà dày vò Vân Giai Kỳ? Cô ấy đã làm sai điều gì, anh bức cô ấy đến mức nào mới định buông tha?”
Bạc Tuấn Phong cười lạnh nói: “Tất cả phụ nữ trên thế giới đều chết rồi sao? Sao anh cứ quấy rầy người phụ nữ của tôi”
“Lời này phải do tôi hỏi anh mới đúng! Tất cả phụ nữ trên thế giới chết rồi sao? Sao anh cứ dày vò một Vân Giai kỳ thôi vậy!”
“Tôi dày vò cô ấy?” Bạc Tuấn Phong giống như trò cười: “Tống Hạo Hiên, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi là người đàn ông duy nhất của cô ấy. Tôi không thích người phụ nữ của tôi bị người khác ham muốn hay đụng vào, anh càng không thể!”