Chương 856

Bạc Tuấn Phong nghe rồi nhưng anh vẫn không chút biểu cảm. Người đàn ông như vậy dù là khuôn mặt hay là trái tim dường như đều kết thêm một tầng băng dày khó lòng tan chảy. Giống như trái tim sắt đá!

Vân Vân Giai Kỳ tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô dường như đã hoàn toàn mất đi khát vọng sống. Cô năm trên giường không còn sức lực nhắm mắt lại nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng chảy xuống. Dưới tác dụng của thuốc an thần, cô không còn sức lực nữa mà tuyến nước mắt của cô đã hư rồi nên nước mắt hết dòng này đến dòng khác chảy xuống không ngừng.

Trái tim cô dường như đã chết hoàn toàn. Ngay cả khi cô ngất đi trong cơn mơ hồ, những giọt nước mắt của cô dường như vẫn rơi không cách nào ngăn cản được. Khuôn mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng không còn chút máu nào.

Bạc Tuấn Phong nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, anh đột nhiên nhìn thấy lòng bàn tay của cô toàn là máu. Cô luôn nắm chặt tay mình thành quyền vì vậy móng tay cứ đâm vào lòng bàn tay khiến làn da của cô rách toạc.Tay cô run dữ dội.

Bạc Tuấn Phong nhíu mày trong đôi mắt sâu thẳm của anh lộ ra nét đau khổ. Anh dựa lưng vào ghế dùng ngón tay thon dài xoa xoa lông mày đang giãn ra, anh mở mắt một mảng đỏ rực.

Đột nhiên anh đứng dậy đi tới cửa thở ra một hơi dài: “Người đâu” Y tá lập tức bước tới: “Tổng giám đốc Bạc”

“Cắt móng tay sạch sẽ cho cô ấy đi”

“Vâng”

Bạc Tuấn Phong dựa lưng vào cửa phòng bệnh, y tá bước qua anh tiến vào vây quanh lấy Vân Giai Kỳ và tiến hành cắt móng tay sạch sẽ cho cô.

“Tuấn Phong…” Giọng nói của Lâm Tĩnh Anh từ ngoài cửa truyền đến. Đôi chân mày sắc bén của anh hơi nhíu quay người lại nhìn thấy Lâm Tĩnh Anh đứng ở ngoài cửa, bà ta lo lắng hỏi: “Vân Giai Kỳ đâu? Nó sao rồi? Tỉnh lại chưa”

Khi nghe tin Vân Giai Kỳ xảy ra chuyện Lâm Tĩnh Anh một phút cũng không yên tâm. Mặc dù trong Vân gia bây giờ giống như gà bay chó chạy chưa từng có ngày yên bình nhưng lòng Lâm Tĩnh Anh vẫn luôn nhớ Vân Giai Kỳ, bà ta lập tức chạy tới bệnh viện gặp cô.

Bạc Tuấn Phong lẳng lặng rời đi, Lâm Tĩnh Anh vội vàng chạy vào phòng bệnh nhìn thấy Vân Giai Kỳ ngất đi nhìn thấy dáng vẻ phờ phạc của cô bà ta cảm thấy xót xa. Bà ta nghiêng người chạm nhẹ vào khuôn mặt lạnh lùng của Vân Giai Kỳ đôi mắt bà ta rưng rưng vì xót xa.

“Sao lại… Sao lại ra nông nỗi này…”

“Người đang tốt lành…” Lâm Tĩnh Anh nghẹn ngào.

Nghe tin Vân Giai Kỳ xảy ra chuyện, máy bay gặp nạn nổ tung tuy rằng tin tức sớm đã dập tắt nhưng Lâm Tĩnh Anh có thể tưởng tượng lần này tính mạng của Vân Giai Kỳ như ngàn cân treo sợi tóc! Lâm Tĩnh Anh có ấn tượng sâu sắc với vệ sĩ bên cạnh cô nhưng bà ta biết anh ta không thể sống sót trở về.

Người ta nói rằng cả chiếc máy bay chỉ có cô sống sót. Bỉ thảm vô cùng.

Sau khi Vân Giai Kỳ tỉnh lại, cô vẫn còn rất yếu cũng đột nhiên không thèm nói chuyện nữa biến thành một người sống không khác gì chết. Cô tỉnh rồi nhưng không ăn uống gì cũng không nguyện ý phối hợp. Cô cứ nằm bất động trên giường chỉ khóc lóc căn bản không thể dừng lại được. Một lát sau nước mắt chảy ra rơi trên đôi gò má hồng nhạt của cô.

Cô vẫn không thể chấp nhận nỗi chuyện Doãn Lâm đã chết rời xa cô mãi mãi. Từ nay về sau thế giới của cô sẽ không còn người đó bên cạnh nữa. Cô không thể hiểu được tại sao bọn họ rõ ràng từ máy bay nhảy dù thoát mạng thập tử nhất sinh, cớ sao cuối cùng anh ta lại phải chìm sâu dưới biển lạnh cô đơn như thế. Nghĩ tới cảnh anh ta sẽ ngủ mãi dưới đáy biển lạnh giá khiến cô không thể chấp nhận được. Cô thường hoang tưởng đợi mỗi lần cô tỉnh dậy liền được nhìn thấy anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play