Chương 846
Doãn Lâm cúi đầu nhìn cô ánh mắt lóe lên nhưng anh ta cũng không nói gì. Vân Giai Kỳ nhìn thấy anh ta không nói gì dường như dáng vẻ của anh ta đang chất chứa bao điều. Đầu óc cô vô lực dựa lên vai anh ta khẽ giọng nói: “Tôi hy vọng có thể cùng cậu sống tiếp, đến lúc đó cậu sẽ gặp được cô gái mình yêu hai người cũng sống hạnh phúc cả đời”
Doãn Lâm nói: “Ừm, có rồi”
“Có rồi?” Vân Giai Kỳ có chút kinh ngạc: “Cậu có người thích rồi?” Doãn Lâm hơi sững người, đột nhiên nhìn cô chăm chú rồi khẽ giọng “ừm” một tiếng. Vân Giai Kỳ vừa nghe anh ta có người trong lòng cô không ngừng tò mò.
“Vậy… Tôi gặp qua chưa?”
“Gặp rồi”
Vân Giai Kỳ hoài nghi nói: “Thật sao? Cậu không phải đang lừa tôi chứ? Cô ấy trong như thế nào?” Doãn Lâm nghiêm túc nhìn cô cuối cùng anh ta đưa ra đánh giá: “Cô ấy… có đôi lúc xinh hơn cô có đôi lúc không xinh bằng cô.”
“Vậy rốt cuộc cô ấy xinh hơn tôi hay không?”
“Ừm, hai người đều xinh như nhau.”
“Ha ha ha! Cậu thế mà lại nói tôi với cô ấy xinh như nhau, vậy chắc cô ấy nhất định rất rất xinh đẹp rồi” “Vậy cậu tỏ tình chưa?”
“Chưa”
Vân Giai Kỳ “ơ” một tiếng: “Tại sao?”
“Bởi vì tôi không xứng” Doãn Lâm nói xong liền ho khan một tiếng. Anh ta nói: “Cô ấy là người con gái đẹp nhất trên thế giới tôi không xứng với cô ấy”
“Cậu không nên nói như thế tôi thấy cậu rất tốt! Là người con gái nào không có mắt nhìn không nhìn trúng cậu chứ? Đợi đến khi chúng ta sống sót trở về tôi sẽ giúp cậu theo đuổi cô ấy”
Doãn Lâm cười, khóe miệng anh ta vẽ ra một vòng cong nhàn nhạt: “Được.”
“Một lời đã định!” Vân Giai Kỳ mong đợi nói: “Doãn Lâm tôi rất hy vọng cậu có thể hạnh phúc. Cậu biết không cậu đối với tôi mà nói giống như người nhà vậy. Trong lòng tôi cậu chính anh cả cho dù xảy ra chuyện gì cậu luôn luôn bảo vệ tôi. Cho dù người trên đời này đều hận tôi ghét bỏ tôi chỉ có cậu tin tưởng tôi!”
“Có tôi ở đây ai dám ức hiếp cô?”
“Bạc Tuấn Phong anh ấy luôn ức hiếp tôi”
“Nếu cô không đau lòng tôi có thể giúp cô dạy dỗ anh ta”
“Được nha! Mà cậu đánh lại anh ấy không?”
Doãn Lâm nhướng mày: “Cô xem thường tôi sao?”
“Cậu dáng vẻ như bây giờ nhất định đánh không lại, đợi đến khi cậu quay về rồi dưỡng thương thật tốt sau đó cậu thay tôi dạy dỗ anh ấy nhé.”
Doãn Lâm đột nhiên bật cười. Cô vừa nói vừa cố kìm nén nước mắt: “Chúng ta nhất định sẽ sống tiếp! Nhất định”
Doãn Lâm cong môi cười. Vân Giai Kỳ nắm chặt quần áo chống lạnh dựa đầu vào anh ta dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Biển đảo chìm vào đêm tối, gió biển thổi mạnh. Dù cho đá ngầm đã chắn đi một phần gió nhưng nhiệt độ giảm xuống đột ngột, dày vò bất thường. Doãn Lâm cảm thấy người bên cạnh đã ngủ sâu rốt cuộc thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhíu mày lông ngực sôi trào anh ta đặt cô dựa vào tảng đá ngầm rồi đột nhiên đứng dậy đi loạng choạng vài bước đột nhiên chân anh †a mềm nhữn khuyu một chân xuống.