Chương 807
Bên cạnh, Tân Khải Trạch lập tức lấy từ trong cặp ra một con dao gọt hoa quả mới tinh, đặt lên bàn.
Bạc Tuấn Phong đã mua hơn chục con dao gọt hoa quả kiểu này dùng nó để mô phỏng cách gọt táo trong văn phòng, dùng lực ngược lại, ngay cả đàn ông cũng không thể dùng sức được, huống chỉ là một người phụ nữ gầy yếu như Vân Giai Kỳ.
Mặc dù da người mềm mại, nhưng nó cần được đâm xuyên qua quần áo thật sâu, đủ nhanh, đủ cứng.
Một nhóm thám tử vây quanh bức ảnh dấu vân tay trên máy chiếu, dùng tay câm vỏ táo thử nó và đâm theo hướng ngược lại mà không tốn chút sức lực nào.
Mọi người đều bị sốc. Vụ án đã đi vào ngõ cụt. Họ như những con ruồi không đầu trong một thời.
Một mặt, họ cảm thấy rằng ngoài chuỗi bằng chứng đó, không có bằng chứng chắc chắn nào khác để chứng minh Vân Giai Kỳ là kẻ giết người, những bằng chứng đó dường như là thiếu sót, mặt khác, họ không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh, Vân Giai Kỳ vô tội.
Nhưng điểm cốt yếu này được Bạc Tuấn Phong chỉ ra không phải là bằng chứng tốt nhất sao?
Chẳng lẽ Vân Giai Kỳ thực sự vô tội? Như cô ấy nói, có phải Vân Ngọc Hân đang cố tình vu cáo hãm hại cô? Điều này có thể được không?
Một nữ diễn viên nổi tiếng với tương lai vô biên, tại sao lại dùng mạng sống của mình để đặt cược chỉ để gán ghép Vân Giai Kỳ vào tội cố ý giết người?
Trong trường hợp nếu không nắm bắt góc tốt và không may mắn, cô ấy sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Thật xấu hổ nếu điều này là sai, cô ấy dám? Mọi người đều thấy thật khó tin.
Nếu Vân Ngọc Hân cố tình vu oan cho Vân Giai Kỳ thì thật nực cười và điên rồ.
“Thật quá nực cười. Vân Ngọc Hân nổi tiếng như vậy, năm nào cô ấy cũng có thể có tên trong danh sách thu nhập nghệ sĩ, tại sao lại lấy cuộc đời mình ra làm trò cười?”
“Vu oan cho Vân Giai Kỳ, có ích lợi gì khi để cô ấy liều mạng như thế này?”
“Tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy. Không còn những lời tố cáo sai trái nữa, nhưng tôi chưa từng thấy trường hợp nào như vậy…”
“Nếu Vân Ngọc Hân thật sự vu khống Vân Giai Kỳ, vậy sự tình này quả thực mở mang tầm mắt”
“Vết thương của Vân Ngọc Hân bây giờ thế nào rồi? Chúng tôi vẫn chưa hoàn thành bản ghi chép hoàn chỉnh về cô ấy”
“Tuy nhiên, xét từ chứng cứ, Vân Giai Kỳ quả thực có khả năng bị vu oan”
Có rất nhiều cuộc thảo luận trong phòng họp.
Bạc Tuấn Phong đột nhiên nhíu mày. Anh cảm thấy chóng mặt.
Tân Khải Trạch lập tức đi tới, hỏi: “Bạc gia, anh không sao chứ?”
Bạc Tuấn Phong xua tay và nói với anh ta: “Một cuộc họp báo sẽ được tổ chức vào một ngày khác để cùng cảnh sát làm rõ vấn đề này”
“Vâng, tôi sẽ liên lạc ngay lập tức.”
Bạc Tuấn Phong đứng lên và mọi người cũng đứng dậy.
Người đàn ông vừa bước một bước, đột ngột, cơ thể anh †a cứng đờ, ngã thẳng xuống bịch một tiếng. Anh trực tiếp ngã xuống đất.
Tân Khải Trạch sửng sốt, vội vàng chạy tới: “Bạc gia!”
Tống Hạo Hiên đứng dậy, đi tới chỗ Bạc Tuấn Phong, nhíu mày: “Anh ta bị sao vậy?”
Tân Khải Trạch không trả lời Tống Hạo Hiên, anh ta bóp bả vai Tống Hạo Hiên thì thấy mày anh nhíu chặt sắc mặt rất kém, lập tức nhận ra là do mấy ngày nay không nghỉ ngơi đây đủ cộng thêm không ăn uống gì nên tụt huyết áp ngất xỉu!
“Mau đưa đến bệnh viện!”