Chương 793
Kẻ thức ba đáng chết! Kẻ thứ ba không thể tha thứ! Đột nhiên các fan la hét, gào thét đòi giết, Vân Giai Kỳ trở thành một người phụ nữ độc ác đáng trừng phạt.
Trại tạm giam lúc bấy giờ ngược lại lại trở thành thiên đường để lánh nạn.
Vân Giai Kỳ, người bị cô lập với thế giới, không biết rằng cô đã phải chịu quá nhiều tai tiếng trên mạng.
Cô được đưa đến một bệnh viện đã được chỉ định và nhận được một loạt các chẩn đoán. Ngay sau đó, báo cáo được đưa ra chỉ trong nửa giờ.
Báo cáo cho thấy cô đúng là đang có thai nhưng tháng tuổi vẫn còn rất nhỏ.
Sau khi xác nhận có thai, Vân Giai Kỳ bị đưa về đồn cảnh sát, Tống Hạo Hiên nhận được thông báo liền vội vàng đến đồn cảnh sát để ký quyết định bảo lãnh tại ngoại.
Vân Giai Kỳ được đưa ra khỏi trại giam và còng tay của cô đã được thả ra, nhưng cô vẫn bị đeo kiềng điện tử.
Cái kiềng điện tử màu đen được buộc chặt vào mắt cá chân của cô, cô nhìn nó, nhất thời không biết nên vui mừng hay lo lắng.
Một mặt, cô có một khoảng thời gian ngắn được tự do, cuối cùng cô cũng không phải đeo còng tay lạnh lẽo nữa, thế nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi sự kỳ thị.
Khi nào sự trong trắng của cô mới có thể được chứng minh? Vân Giai Kỳ sững sờ nhìn cái kiêng xích. Không có tin tức từ Bạc Tuấn Phong.
Cô đã đợi anh lâu như vậy nhưng vẫn là không thể đợi được anh. Anh thực sự đã bỏ rơi cô ư?
Vân Giai Kỳ không khỏi có chút bực bội.
Cô ước rằng người đến đón cô ra khỏi bờ vực khốn cùng là Bạc Tuấn Phong chứ không phải Tống Hạo Hiên.
“Giai Kỳ…”
Tống Hạo Hiên nộp tiền bảo lãnh, bước vào phòng và nhìn cô đang nhìn chăm chằm vào cặp kiềng xích trên mắt cá chân của mình, anh ta lập tức đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống và vuốt ve má cô một cách đau khổ.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Tống Hạo Hiên thương xót nói: “Thứ này có thể xích em chứ không thể giam giữ được em, sớm muộn gì anh cũng sẽ trả lại sự trong trắng cho em!”
Vân Giai Kỳ cố hết sức nhoẻn miệng lên, nhịn không được bật cười: “Hạo Hiên…
“Anh biết người em chờ đợi không phải là anh, nhưng anh vẫn đến. Lúc đầu, nếu có thể, anh sẽ đánh đổi mạng sống của mình để trả lại sự trong trắng và tự do cho em, anh sẵn lòng, nhưng anh không muốn nhìn thấy nước mắt của em nữa, đừng khóc nữa được chứ?”
Vân Giai Kỳ mím môi, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
Tống Hạo Hiên đứng dậy nắm chặt tay cô: “Theo anh về nhà.
Vân Giai Kỳ yếu ớt gật đầu đứng lên. Cô cúi đầu đi bên cạnh anh ta, bởi vì mấy ngày nay cô không được ăn ngon, chắc chắn sẽ bị mất cân bằng dinh dưỡng, đi lại không ổn định.
Tống Hạo Hiên ôm lấy vai cô nói: “Nếu em không còn sức đi, anh sẽ ôm em lên xe, được không?”
“Không, em có thể… tự mình đi”
Cô vừa bước ra ngoài cửa, bên tai cô vang lên tiếng ồn ào.
“Ra rồi! Con chó cái này ra rồi!”
“Chính cô ta đã giết chết đứa con của Vân Ngọc Hân!
Người phụ nữ độc ác này đúng là độc ác kinh khủng!”
Vân Giai Kỳ vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người hâm mộ đột nhiên lao về phía cô mang theo thứ gì đó.
Giọng nói lo lắng của Doãn Lâm phát ra từ bên cạnh cô.
“Vân Giai Kỳ”
Vân Giai Kỳ còn chưa kịp nhìn rõ, còn chưa kịp né tránh thì “Âm ầm” một tiếng, chất lỏng lạnh lẽo đột nhiên đổ xuống từ trên đỉnh đầu cô. Mùi hăng của sơn tỏa ra.