Chương 778
Cung Dận nhíu mày: “Yến Mi, không được càn quấy!”
“Ông nói đi, ông từng nói, từng hứa với tôi rằng sẽ không đưa cô ta về đây. Lời nói của ông không có trọng lượng hay sao? Ông thấy cô ta đáng thương có đúng không?”
Mộng Yến Mi chỉ về phía Lâm Tĩnh Anh: “Người phụ nữ này chắc chắn đang lợi dụng chuyện lần này để đưa đứa con nghiệt chủng đó về đây tu hú chiếm tổ chim khách. Ông bị trúng kế của bà ta rồi có phải không?”
“Yến Mi…”
“Tôi mặc kệ, dù sao nhà họ Cung này có cô ta thì sẽ không có tôi. Ông dám đưa cô ta về đây thì tôi sẽ li hôn với ông”
Nói xong, Mộng Yến Mi căn bản không còn tâm trạng để nghe Cung Dận giải thích bất kì điêu gì nữa, tức giận lao lên lầu.
Cung Dận quay lại với đôi lông mày rối.
Phía sau, Lâm Tĩnh Anh nhìn Cung Dận, trong lòng lóe lên một tia hy vọng, trong lòng cảm thấy an tâm nhẹ nhõm hơn.
Người đàn ông này xuất hiện trước mặt bà ta, có nghĩa là ông ta sẽ không thờ ơ mặc kệ chuyện này.
Có hy vọng cho Vân Giai Kỳ được tại ngoại rồi.
“Cung Dận, ông có thể cứu Vân Giai Kỳ đúng không? Dù sao con bé cũng là con gái của ông, trên người con bé đang chảy dòng máu của ông!”
Cung Dận nói: “Đừng khóc, chậm rãi nói.” Giọng ông ta vô cùng nhẹ nhàng.
Lâm Tĩnh Anh nghe vậy, trong phút chốc nước mắt càng tuôn không ngớt. Trong nhà họ Vân bà ta luôn là người phải chịu ấm ức. Đã rất lâu Vân Lập Tân không nói chuyện với bà ta một cách nhẹ nhàng như vậy rồi. Giọng điệu nhẹ nhàng như: vậy của Cung Dận đã cho bà ta cảm giác được nâng niu và trân trọng nên lại càng khóc thảm thiết hơn.
Bà ta thút thít nói: “Đó là con gái của chúng ta. Chắn chắn con bé đã bị dọa cho vô cùng sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn con bé đã phải chịu biết bao oan ức, tủi nhục rồi, giờ… bị hãm hại, bị nhốt trong tù, đó đâu phải là chỗ cho người ở chứ. Ông hãy cứu con bé đi…”
Vừa nói, bà ta vừa tiến đến chỗ Cung Dận, cẩn thận nắm lấy tay áo của ông ta giống như nắm được cọng rơm còn lại cuối cùng, sống chết cũng không chịu buông tay.
“Cung Dận, hãy cứu lấy con bé…”
Cung Dận mặc cho bà ta nắm lấy tay áo mà không hề giãy giụa. Nhìn thấy Lâm Tĩnh Anh khóc mãi không thôi, trong lòng ông ta cũng đã bắt đầu bị rung động mạnh.
Lúc bình minh, mặt trời vừa ló rạng ở phía chân trời.
Ở nơi tạm giam, Vân Giai Kỳ cuộn mình lại như một quả bóng, người run lập cập vì rét.
Ngoài cửa có tiếng bước chân.
Cô uể oải ngước mắt lên liền thấy cửa bị mở ra, một cảnh sát bước vào nhìn thấy dưới chân cô còn có nước khoáng và bánh mì, hoàn toàn vẫn chưa được đụng đến, có chút bất ngờ: “Sao cô còn chưa ăn? Đã bao lâu cô không ăn rồi, cô muốn tuyệt thực hay sao?”
Vân Giai Kỳ cảm thấy yếu ớt nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Có người muốn gặp cô.”
Vân Giai Kỳ đột nhiên ngồi bật dậy, tràn đầy hi vọng: “Ai?”
Có phải là Bạc Tuấn Phong không? Anh đến để bảo lãnh cô ư? Vân Giai Kỳ thầm nghĩ.
Người cảnh sát nói: “Đợi lát nữa gặp thì cô sẽ biết!”
Vân Giai Kỳ vui mừng khôn xiết, Bạc Tuấn Phong đến để giải cứu cho cô rồi.
Cảnh sát đưa cô vào phòng gặp mặt người thân, còng cô ngồi vào ghế thẩm vấn, sau đó bước ra cửa và dặn dò cô: “Hãy thành thật.”
Ngay sau đó, cách một lớp cửa sổ sắt, cánh cửa đối diện ở phía bên ngoài cũng được mở ra. Một cảnh sát bước vào cùng một người đàn ông. Người đàn ông đó không phải ai khác mà chính là Vân Lập Tân. Ngay khi Vân Giai Kỳ nhìn thấy Vân Lập Tân, trong lòng cô có chút hồi hộp, không ngờ lại là ông ta.