Chương 772
“Ép cô ấy nhìn người đàn ông mình yêu cưới người phụ nữ mình hận nhất trên đời, còn tàn nhẫn hơn cả việc giết chết cô ấy”
“Ha ha hai”
“Bảo tôi cưới cô ư? Tôi không làm được. Bạc Tuấn Phong tôi cả đời này chỉ cưới một người, người vợ duy nhất của tôi là Vân Giai Kỳ, đến chết cũng không thay đổi. Cô đó, tỉnh mộng chưa?”
Vân Ngọc Hân: “…”
Cô ta nhìn Bạc Tuấn Phong, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.
Hai người im lặng một lúc lâu.
Ngay khi Bạc Tuấn Phong chuẩn bị quay người rời đi thì Vân Ngọc Hân đột nhiên nói: “Anh đi đâu vậy?”
Thế nhưng Bạc Tuấn Phong vẫn không dừng bước.
Vân Ngọc Hân nói: “Anh muốn đi gặp cô ta và bảo lãnh cho cô ta đúng không? Bạc Tuấn Phong tuy rằng anh giàu nứt đố đổ vách, quyền thế ngất trời, nhưng đôi khi cho dù anh có giàu có và quyền lực đến đâu chăng nữa, thì vẫn có những người không phải cứ anh nói rằng có khả năng bảo vệ họ là liền có thể bảo vệ được. Anh đi đi! Cảnh sát chuẩn bị đến lấy lời khai của em ngay bây giờ rồi. Tất cả các phóng viên và giới truyền thông đang ở bên ngoài bệnh viện, em có thể nhận cuộc phỏng vấn của họ bất cứ lúc nào. Anh đoán xem khi phỏng vấn em sẽ nói những gì đây?”
Bóng lưng Bạc Tuấn Phong trở nên cứng đờ.
Anh xoay người lại liền thấy Vân Ngọc Hân đang mỉm cười nhìn mình: “Ông nội cũng sắp tỉnh lại rồi. Nếu ông biết đứa bé mà em vất vả, cực khổ lắm mới có thai được đã bị một nhát dao của Vân Giai Kỳ giết chết ngay từ khi còn chưa lọt lòng, không biết ông sẽ nghĩ gì?”
“Cô dám?”
Không ngờ cô ta lại dám đe dọa anh như vậy, Bạc Tuấn Phong thầm nghĩ.
Vân Ngọc Hân đột nhiên cao giọng: “Anh nghĩ em có dám hay không? Em không những dám kể cho ông mà còn dám khai với cảnh sát và kể với truyền thông trên khắp thế rằng chính Vân Giai Kỳ đã đâm em và muốn giết chết em. Cô ta biết em đang mang thai con của anh, vì ghen ghét mà đã nảy sinh lòng hận thù, vì bản thân cô ta là cây độc không trái, không thể sinh con nên mới đố kị và muốn tiêu diệt cả em lẫn đứa con ở trong bụng em”
Bạc Tuấn Phong đã thực sự bị chọc tức. Anh mạnh mẽ quay trở lại bên giường và hung hăng bóp chặt lấy cổ cô ta.
“Vân Ngọc Hân, cô đúng là không biết trời cao đất dày!”
Đồ không biết phân biệt tốt xấu, Bạc Tuấn Phong thâm mắng trong lòng.
Vân Ngọc Hân biết cô ta đã chọc giận Bạc Tuấn Phong.
Người đàn ông này trước nay vẫn luôn kiểm soát bản thân rất tốt, hiếm khi có thể khiến anh mất kiểm soát, thế nhưng hiện tại trông anh thực sự đã mất kiểm soát rồi.
Ngược lại Vân Ngọc Hân càng ngày càng thấy đắc ý. Mặc dù cô ta cảm thấy hơi khó thở và cổ họng của cô ta đã bị Bạc Tuấn Phong bóp ngày càng chặt hơn, đến mức cô ta sắp không thể thở nổi nữa, nhưng cô ta vẫn cố hết sức để nói với dáng vẻ vô cùng thảm thiết: “Anh muốn em chết sao?”
Mặt cô ta đỏ gay, thậm chí trán cô ta đã nổi đầy gân xanh.
“Anh Bạc Tuấn Phong, nếu anh muốn em chết thì đâu cần phải làm bẩn tay anh? Em không muốn… em không muốn anh phải ra tay, em… em có thể tự làm được!”
Vừa nói cô ta vừa mạnh mẽ giơ tay lên rồi dùng sức giãy giụa, kim truyền máu trên tay cô ta đột ngột bật rơi ra. Trong phút chốc, máu chảy ra như suối.
Trong nháy mắt, tấm khăn trải giường màu trắng đã bị nhuộm đỏ bởi những vệt máu. Bạc Tuấn Phong lập tức thả cô †a ra.
“Cô đúng là đồ điên!”
Vân Ngọc Hân đột nhiên trở nên cuồng loạn: “Đúng vậy! Em bị điên rồi. Vì anh mà em đã thực sự phát điên rồi, điên đến mức mạng sống của mình cũng không cần nữa, điên đến mức tẩu hỏa nhập ma. Như vậy có thể đổi lại một ánh nhìn thương hại của anh đối với em hay không? Bạc Tuấn Phong! Dựa vào đâu… Dựa vào đâu mà anh không chịu nhìn em lấy một cái? Rốt cuộc em có chỗ nào không bằng cô †a?”