Chương 752

 

Y tá theo hướng cô ta chỉ nhìn về phía Vân Giai Kỳ, lập tức khiếp sợ mà lùi lại mấy bước, giống như đang nhìn một kẻ giết người độc ác, hoảng sợ nhìn chằm chằm Vân Giai Kỳ.

 

Vân Giai Kỳ tái nhợt giải thích: “Tôi không phải! Cô ta đang vu cáo cho tôi! Cô ta đang diễn trò, cô ta là diễn viên…”

 

Cô nói năng lộn xộn mà giải thích.

 

Thế nhưng trước cửa tụ tập càng nhiều người.

 

Mọi người nghe thấy tiếng hét chói tai, đều chặn kín cửa phòng lại.

 

Bọn họ liếc nhìn máu trong tay Vân Giai Kỳ, cô như hóa đá mà đứng bên cạnh cánh cửa, hai nắm nắm hờ, tràn đầy máu tươi, lại nhìn thấy Vân Ngọc Hân ngã trên đất, thì thét chói tai, gọi bảo vệ gọi bảo vệ.

 

“Không được động đậy!”

 

Y tá vừa cảnh giác nhìn chăm chằm từng hành động của Vân Giai Kỳ vừa gọi bảo vệ.

 

Trong phòng, giọng nói của Vân Ngọc Hân đã như hơi thở mỏng manh, đang hấp hối.

 

Vân Giai Kỳ đối mặt với những ánh mắt sắc bén khác nhau của mọi người, giải thích một cách yếu ớt, ảm đạm: “Tôi không làm, tôi thật sự không làm… Tôi không hề giết người…”

 

Máu ở bụng Vân Ngọc Hân càng chảy càng nhiều.

 

Tiếng khóc của cô ta càng ngày càng yếu ớt.

 

Vân Giai Kỳ biết, đây chắc chắn không phải là đang diễn.

 

Vân Ngọc Hân thật sự muốn cá chết lưới rách với cô.

 

Cô ta không thể có mệnh hệ gì, nếu Vân Ngọc Hân thật sự gặp chuyện không may, thì cô có trăm cái miệng cũng không biện bạch được!

 

Cô nói với y tá: “Bác sĩ đâu, bác sĩ có tới không?”

 

Bác sĩ còn chưa kịp đến, bảo vệ đã nghe được tin tức mà chạy tới rồi.

 

Các y tá chỉ vào Vân Giai Kỳ nói: “Cô ta là kẻ giết người!

 

Mau bắt cô ta lại, đừng để cô ta làm những người vô tội bị thương!”

 

Bảo vệ đâu lo nghĩ nhiều như vậy, vọt tới trước mặt Vân Giai Kỳ, giữ chặt lấy cô, bẻ ngược hai tay cô đưa ra sau lưng, đè chặt cô trên ván cửa.

 

“Đã bắt được rồi! Nhanh tới giúp người bệnh đi!”

 

“Bác sĩ đâu?! Sao bác sĩ còn chưa tới!?”

 

“Mọi người đừng làm loạn, ở đây là hiện trường gây án!”

 

Giữa đám người lẫn lộn.

 

Bạc Tuấn Phong thấy mấy người bác sĩ vội vàng chạy về phía phòng bệnh, còn tưởng Bạc Ngạn Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh vượt lên trước một bước, lao tới cửa phòng bệnh, nhưng mà, khi trông thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, khuôn mặt tuấn tú thoắt cái đã trở nên xanh mét!

 

Trong phòng bệnh, chỉ thấy Bạc Ngạn Thiên vẫn bình yên vô sự nằm trên giường bệnh.

 

Vân Ngọc Hân ngã trong vũng máu, đã gần ngất xỉu.

 

Lúc Bạc Tuấn Phong đang đứng ngây tại chỗ, bác sĩ đã nhanh chóng chạy tới.

 

Bọn họ chạy tới tỉ mỉ xem xét một chút, vết thương rất sâu, một nửa cây dao gọt hoa quả đều đâm vào, máu tươi ồ ạt trào ra, nhuốm đỏ nửa thước sàn nhà xung quanh.

 

Bọn họ cũng không dám làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ, chỉ đặt người lên bàn giải phẫu, phải nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu.

 

Bạc Tuấn Phong nhìn về phía Vân Giai Kỳ, chỉ thấy cô đã bị bảo vệ bắt lại, cả người bị áp lên cửa, vẻ mặt trăng bệch đầy mồ hôi lạnh.

 

“Không phải tôi, thật sự không phải tôi mà…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play