Chương 744

 

Mộng Yến Mi nhất thời không chịu nổi: “Lâm Tĩnh Anh! Bà một vừa hai phải thôi. Đứa nghiệt chủng kia không phải con gái của nhà họ Cung! Nhà họ Cung sẽ không bao giờ thừa nhận đâu!”

 

“Mộng Yến Mi” Vì lý do nào đó, vẻ mặt Cung Dận có chút khó coi khi nghe thấy Mộng Yến Mi nói Vân Giai Kỳ là đứa nghiệt chủng: “Đừng nói những điều khó nghe như vậy”.

 

Mộng Yến Mi trừng mắt nhìn một cách khó tin: “Cái gì?

 

Chẳng lẽ không phải sao?”

 

“Không phải ông thực sự tin lời bà ta nói mà đi nhận đứa con nghiệt chủng đó đấy chứ?”

 

Mộng Yến Mi quýnh đến đỏ cả mắt: “Cung Dận, ông quên ông đã hứa với tôi những gì rồi sao?”

 

Cung Dận thấy Mộng Yến Mi ấm ức nước mắt tuôn trào, nhất thời vừa đau lòng vừa không đành lòng.

 

Nhưng Lâm Tĩnh Anh cũng ở bên cạnh lo lắng không ngừng lau nước mắt, Cung Dận là niềm hy vọng cuối cùng mà bà ta có thể bấu víu được. Bà ta không thể ngồi không một chỗ dương mắt nhìn Vân Giai Kỳ đau khổ mà không quan tâm được.

 

Cung Dận nói với Mộng Yến Mi: “Bà về phòng trước đi, tôi sẽ nói chuyện với bà ấy”

 

“Cung Dận! Ông đuổi tôi lên lâu không phải là vì muốn cùng người phụ nữ này đi gặp đứa con nghiệt chủng đó sao?

 

Tôi không cho phép! Tôi không cho phép ông đưa đứa nghiệt chủng đó về đây!”

 

Cung Dận nhíu mày: “Yến Mi, không được càn quấy!”

 

“Ông nói đi, ông từng nói, từng hứa với tôi rằng sẽ không đưa cô ta về đây. Lời nói của ông không có trọng lượng hay sao? Ông thấy cô ta đáng thương có đúng không?”

 

Mộng Yến Mi chỉ về phía Lâm Tĩnh Anh: “Người phụ nữ này chắc chắn đang lợi dụng chuyện lần này để đưa đứa con nghiệt chủng đó về đây tu hú chiếm tổ chim khách. Ông bị trúng kế của bà ta rồi có phải không?”

 

“Yến Mi…”

 

“Tôi mặc kệ, dù sao nhà họ Cung này có cô ta thì sẽ không có tôi. Ông dám đưa cô ta về đây thì tôi sẽ li hôn với ông”

 

Nói xong, Mộng Yến Mi căn bản không còn tâm trạng để nghe Cung Dận giải thích bất kì điêu gì nữa, tức giận lao lên lầu.

 

Cung Dận quay lại với đôi lông mày rối.

 

Phía sau, Lâm Tĩnh Anh nhìn Cung Dận, trong lòng lóe lên một tia hy vọng, trong lòng cảm thấy an tâm nhẹ nhõm hơn.

 

Người đàn ông này xuất hiện trước mặt bà ta, có nghĩa là ông ta sẽ không thờ ơ mặc kệ chuyện này.

 

Có hy vọng cho Vân Giai Kỳ được tại ngoại rồi.

 

“Cung Dận, ông có thể cứu Vân Giai Kỳ đúng không? Dù sao con bé cũng là con gái của ông, trên người con bé đang chảy dòng máu của ông!”

 

Cung Dận nói: “Đừng khóc, chậm rãi nói.” Giọng ông ta vô cùng nhẹ nhàng.

 

Lâm Tĩnh Anh nghe vậy, trong phút chốc nước mắt càng tuôn không ngớt. Trong nhà họ Vân bà ta luôn là người phải chịu ấm ức. Đã rất lâu Vân Lập Tân không nói chuyện với bà ta một cách nhẹ nhàng như vậy rồi. Giọng điệu nhẹ nhàng như: vậy của Cung Dận đã cho bà ta cảm giác được nâng niu và trân trọng nên lại càng khóc thảm thiết hơn.

 

Bà ta thút thít nói: “Đó là con gái của chúng ta. Chắn chắn con bé đã bị dọa cho vô cùng sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn con bé đã phải chịu biết bao oan ức, tủi nhục rồi, giờ… bị hãm hại, bị nhốt trong tù, đó đâu phải là chỗ cho người ở chứ. Ông hãy cứu con bé đi…”

 

Vừa nói, bà ta vừa tiến đến chỗ Cung Dận, cẩn thận nắm lấy tay áo của ông ta giống như nắm được cọng rơm còn lại cuối cùng, sống chết cũng không chịu buông tay.

 

“Cung Dận, hãy cứu lấy con bé…”

 

Cung Dận mặc cho bà ta nắm lấy tay áo mà không hề giãy giụa. Nhìn thấy Lâm Tĩnh Anh khóc mãi không thôi, trong lòng ông ta cũng đã bắt đầu bị rung động mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play