Chương 721
“Ôm em đi…”
Bên ngoài cửa, y tá hét lên: “Đã báo cảnh sát rồi! Cảnh sát sẽ tới ngay thôi!”
“Bác sĩ Từ, bác sĩ Từ! Ở đây! Nhanh đến cứu người!”
Xung quanh hỗn loạn.
Những chuyện như vậy hiếm khi xảy ra ở bệnh viện.
Sống chết có số!
Tất cả mọi mọi người đều vô cùng hoảng loạn.
Bạc Tuấn Phong quay đầu lại, nhìn Vân Giai Kỳ đang bị giữ chặt sau cánh cửa.
Cô nước mắt lưng tròng, nhìn Bạc Tuấn Phong bằng ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Anh trơ mắt nhìn toàn thân cô đang run lên, nhưng hiện tại anh không có cách nào để ôm cô vào lòng.
Vân Ngọc Hân vẫn đang khóc sướt mướt: “Anh Tuấn Phong, em không muốn chết, trong bụng em còn có đứa con của anh… em không muốn chết, em còn muốn nhìn con của chúng ta được sinh ra một cách bình an! Em cũng đã nghĩ xong tên của con chúng ta rồi, em không thể chết, em phải cùng con trưởng thành…”
Mắt phượng của Bạc Tuấn Phong híp lại.
Anh bế Vân Ngọc Hân lên bằng một tay, dưới sự giúp đỡ của mấy cô y tá đi ra cửa.
“Nhường một chút! Nhường một chút!”
“Mạng người quan trọng, mọi người đừng chắn ở cửa!”
Cùng lúc đó, cảnh sát cũng chạy tới.
Vân Giai Kỳ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Bạc Tuấn Phong ôm Vân Ngọc Hân ra tới cửa, tâm mắt hai người giao nhau, cô thấy anh ôm Vân Ngọc Hân, dáng vẻ vội vàng, ánh mắt không khỏi trở nên cực kỳ tuyệt vọng!
Bạc Tuấn Phong nhìn cô một cái, vừa định mở miệng thì Vân Ngọc Hân đột nhiên kéo lấy vạt áo anh, giãy dụa thì thào: “Anh Tuấn Phong, con của chúng ta….còn có thể giữ được không? Em sợ quá…
Cô ta nói vậy chính là muốn tạo áp lực cho Bạc Tuấn Phong. Đơn giản là, nếu cô ta phải chết thì Vân Giai Kỳ cũng buộc phải chôn cùng!
Bạc Tuấn Phong đành nhãn tâm, không nhìn Vân Giai Kỳ lấy một cái, ôm cô ta đi thẳng về phía phòng phẫu thuật.
“Vân Ngọc Hân, tốt nhất là cô không có chuyện gì cho tôi!”
Vân Giai Kỳ thấy Bạc Tuấn Phong cứ thế đi mất liền cảm thấy hoảng hốt.
“Tuấn Phong!”
Cô gấp đến mức giãy dụa kịch liệt lại bị cảnh sát vừa tới lập tức khống chế.
“Cảnh sát đây! Cô chạy không thoát đâu!”
“Hung thủ, hung thủ giết người! Ngay lúc ban ngày ban mặt cũng dám ra tay ở bệnh viện, quả thật không để luật pháp vào trong mắt!”
“Lưới trời tuy thưa mà khó lọt! Xúc động chính là ma quỷ mài”
Vân Giai Kỳ không có sức chống cự nói: “Tôi không phải là hung thủ!”
Cô còn chưa kịp nói xong đã bị cảnh sát ấn trên mặt đất, hai tay bị khoá ở sau người khiến các đốt ngón tay vặn vẹo đến biến dạng.
Đây là tiêu chuẩn áp giải khi bắt người bị tình nghi. Nhưng Vân Giai Kỳ chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, cô cũng bị cho là thủ phạm giết người, dùng phương pháp bắt giữ đây nhục nhã này ấn trên mặt đất.
“Các người hãy tin tôi!” Vân Giai Kỳ gào khản cả giọng: “Tôi không phải hung thủ giết người, tôi không có giết người!”
“Hiện tại nói nhiều như vậy để làm gì? Đợi khi theo chúng tôi về cục cảnh sát, cô lại từ từ nói với chúng tôi sau! Bây giờ để giành sức lực đi!”