Chương 719
Vân Giai Kỳ biết, đây chắc chắn không phải là đang diễn.
Vân Ngọc Hân thật sự muốn cá chết lưới rách với cô.
Cô ta không thể có mệnh hệ gì, nếu Vân Ngọc Hân thật sự gặp chuyện không may, thì cô có trăm cái miệng cũng không biện bạch được!
Cô nói với y tá: “Bác sĩ đâu, bác sĩ có tới không?”
Bác sĩ còn chưa kịp đến, bảo vệ đã nghe được tin tức mà chạy tới rồi.
Các y tá chỉ vào Vân Giai Kỳ nói: “Cô ta là kẻ giết người!
Mau bắt cô ta lại, đừng để cô ta làm những người vô tội bị thương!”
Bảo vệ đâu lo nghĩ nhiều như vậy, vọt tới trước mặt Vân Giai Kỳ, giữ chặt lấy cô, bẻ ngược hai tay cô đưa ra sau lưng, đè chặt cô trên ván cửa.
“Đã bắt được rồi! Nhanh tới giúp người bệnh đi!”
“Bác sĩ đâu?! Sao bác sĩ còn chưa tới!?”
“Mọi người đừng làm loạn, ở đây là hiện trường gây án!”
Giữa đám người lẫn lộn.
Bạc Tuấn Phong thấy mấy người bác sĩ vội vàng chạy về phía phòng bệnh, còn tưởng Bạc Ngạn Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh vượt lên trước một bước, lao tới cửa phòng bệnh, nhưng mà, khi trông thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, khuôn mặt tuấn tú thoắt cái đã trở nên xanh mét!
Trong phòng bệnh, chỉ thấy Bạc Ngạn Thiên vẫn bình yên vô sự nằm trên giường bệnh.
Vân Ngọc Hân ngã trong vũng máu, đã gần ngất xỉu.
Lúc Bạc Tuấn Phong đang đứng ngây tại chỗ, bác sĩ đã nhanh chóng chạy tới.
Bọn họ chạy tới tỉ mỉ xem xét một chút, vết thương rất sâu, một nửa cây dao gọt hoa quả đều đâm vào, máu tươi ồ ạt trào ra, nhuốm đỏ nửa thước sàn nhà xung quanh.
Bọn họ cũng không dám làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ, chỉ đặt người lên bàn giải phẫu, phải nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu.
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía Vân Giai Kỳ, chỉ thấy cô đã bị bảo vệ bắt lại, cả người bị áp lên cửa, vẻ mặt trăng bệch đầy mồ hôi lạnh.
“Không phải tôi, thật sự không phải tôi mà…”
Bảo vệ căn bản không hề nghe cô giải thích, hỏi: “Có báo cảnh sát không?”
“Cảnh sát tới chưa?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Các người làm gì thế hả?”
Anh vừa muốn bước lên, lại bị y tá đúng lúc cản lại: “Ngài Bạc, ngài đừng tới gần người phụ nữ này! Cô ta là kẻ giết người, cô ta vừa mới giết người!”
“Kẻ giết người là sao hả?”
“Chính là cô ta! Cô ta đâm cô Vân Ngọc Hân bị thương! Cô †a là kẻ giết người!”
“Tôi không phải!” Vân Giai Kỳ mất đi khả năng suy nghĩ, cô chỉ liên tục lặp lại lời biện bạch: “Tôi không làm… Tuấn Phong, tôi không làm…”
Bảo vệ cũng nhận định tội danh của cô, giữ chặt không buông.
Bạc Tuấn Phong nói với bảo vệ: “Thả cô ấy ra!”
“Tổng giám đốc Bạc…”
“Bỏ ra!”
“Cô ta là kẻ giết người!”
“Cô ấy không phải!”
Bạc Tuấn Phong giận đỏ hai mắt, nhanh chóng nắm lấy cổ áo của nhân viên bảo an, gắn từng chữ nói: “Tôi nói, cô ấy không phải! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!”