Chương 715

 

Vân Giai Kỳ nghe vậy, cũng nở nụ cười đầy lạnh lùng: “Vân Ngọc Hân, ý tưởng này là cô nói ra chứ gì!? Cô thật là lòng dạ độc ác! Tuy rằng Mạn Nhi lớn lên bên cạnh tôi, nhưng con bé cũng là con gái ruột của cô!

 

Sao cô lại ác độc như vậy, có có biết đứa trẻ nhỏ như vậy, phải chịu phẫu thuật thôi miên, sẽ để lại di chứng lớn thế nào không? Cô hại con bé như vậy, nhìn con bé biến thành cái dạng này, cô không thấy đau lòng sao?”

 

Vân Ngọc Hân nhẹ nhàng nâng mắt lên.

 

Con gái cô ta?

 

Xem ra, Vân Giai Kỳ đúng là bị ngu thật rồi!

 

Chuyện đã đến nước này, cô vẫn tưởng rằng, Mạn Nhi là con gái của cô ta và Bạc Tuấn Phong hả?!

 

Chẳng qua, cô nghĩ như vậy cũng tốt.

 

Vân Ngọc Hân nói: “Cô cũng biết, Mạn Nhi là con gái của tôi, cô còn mãi dây dưa không dứt để làm gì?”

 

Vân Giai Kỳ nói: “Tôi coi Mạn Nhi như con mình sinh ra, con bé là do tôi mang thai mười tháng mà sinh ra, tuy con bé không phải ruột thịt của tôi, nhưng còn hơn cả ruột thịt! Tôi thương con bé, cưng chiều con bé, chẳng lẽ không được?”

 

Vân Ngọc Hân vừa gảy gảy móng tay đỏ tươi, vừa châm chậm đáp lại: “Dù con bé là do cô ngậm đẳng nuốt cay mà nuôi lớn, thì mạng của nó, vẫn là tôi cho!”

 

Vân Giai Kỳ nói: “Vân Ngọc Hân, tôi hỏi cô, rốt cuộc cô đang giở trò quỷ gì? Cô vì để hãm hại tôi mà bây giờ hại ông cụ Bạc thành như vậy! Ông ta đối xử với cô tốt như vậy, coi cô như con mình, cô lại đối xử với ông ta như vậy ư?”

 

“Thì đã làm sao?” Vân Ngọc Hân không cho là đúng: “Đợi đến lúc ông cụ tỉnh lại, ông ta cũng chỉ cho rằng là cô đã làm hại ông ta! Dù sao, so với tôi, thì cô có rất nhiều lý do để hại ông ta, cô nghĩ, ông ta sẽ tin tôi, hay tin một đứa nghiệt chủng như cô chứ?”

 

“Ha ha! Bây giờ Bạc Tuấn Phong không ở đây, cuối cùng thì cô cũng bại lộ bộ mặt thật! Vân Ngọc Hân, cô còn ác độc hơn tôi tôi tưởng tượng! Dù ông cụ Bạc có nghĩ rằng tôi đã hại ông †a, chuyện tôi không làm, cô còn định vu oan cho tôi à?”

 

“Không phải là cô ỷ vào có Bạc Tuấn Phong bảo vệ sao?”

 

Vân Ngọc Hân hừ một tiếng: “Vân Giai Kỳ, Bạc Tuấn Phong bảo vệ cô được một lúc, chứ không bảo vệ cô được cả đời! Hôm nay, chuyện cô hại ông nội, đã truyên ra khắp trên dưới nhà họ Bạc từ lâu rồi!

 

Cô cho là, anh Tuấn Phong đi đâu hả? Anh ấy quay về nhà họ Bạc. Nếu như anh ấy không kịp khiến những người nhà họ Bạc đó yên lòng, thì cô nghĩ, bây giờ cô còn có thể yên tâm đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi sao? Bất kỳ một người nào trong nhà họ Bạc đứng ra, động đậy một ngón tay, thì cô vĩnh viễn không bao giờ có thể trở mình được!”

 

“Làm như vậy, thì cô được lợi lộc gì? Cho dù cô có diệt trừ tôi, cô cho rằng, Tuấn Phong sẽ cần cô sao?”

 

“Tuấn Phong có cần tôi hay không, đấy là chuyện khác, Vân Giai Kỳ, tôi không có được, thì cô cũng đừng mơ có được!” Đột nhiên, giọng nói của Vân Ngọc Hân trở nên thảm thiết.

 

Trong phút chốc, Vân Giai Kỳ cảm thấy kinh hãi.

 

Vân Ngọc Hân cười cười, đứng dậy, dáng người thướt tha yểu điệu, xinh đẹp lẳng lơ không gì sánh bằng.

 

Cô ta đi tới trước mặt Vân Giai Kỳ, quan sát Vân Giai Kỳ một lượt từ trên xuống dưới: “Cô có biết, tôi vì người đàn ông này, đã tốn biết bao nhiêu tâm tư không? Tôi vì anh ấy mà bỏ ra bao nhiêu không?

 

Tôi đem tất cả tuổi trẻ đều đặt lên người anh ấy! Tôi vì đem lại niềm vui cho anh ấy, đem lại niềm vui cho ông nội, tôi đã phải trả giá thế nào, cô có biết không? Vân Giai Kỳ, tôi không thể thua! Cô thua được, nhưng tôi không thể thua được!”

 

“Vậy nên, cô vẫn sẽ dây dưa không dứt với anh ấy?”

 

“Vẫn luôn dây dưa không dứt với anh ấy, không phải là cô sao? Là tôi xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy trước, là tôi tham dự vào cuộc đời của anh ấy trước cô, dựa vào cái gì mà bắt tôi phải chắp tay nhường lại cho cô người đàn ông mà tôi yêu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play