Chương 708
Bạc Ngạn Thiên càng nghe càng tức giận, thở gấp.
Vân Ngọc Hân lập tức đỡ ông ngồi lên sô pha, vừa vỗ vỗ vừa nói: “Ông nội, ông không sao chứ?”
Bạc Ngạn Thiên ôm ngực, môi run rẩy: “Thuốc, thuốc…”
Vân Ngọc Hân nhíu mày: “Ông nội, ông đã quên rồi à, ông không đem theo thuốc”
Bạc Ngạn Thiên siết chặt lồng ngực, dường như tức giận đến mức đau tim.
Vân Giai Kỳ cũng nhận ra biểu hiện khác lạ trên mặt: “Ông ta bị sao vậy?”
“Cô chọc giận ông nội như vậy, cô đã hài lòng chưa?” Vân Ngọc Hân tức giận quát Vân Giai Kỳ: “Còn không mau đi mua thuốc cho ông nội đem đến đây đi? Nếu ông nội có bị làm sao, nhà họ Bạc sẽ không buông tha cho cô đâu!”
Vân Giai Kỳ nghiến răng: “Ông ta cần thuốc gì?”
Vân Ngọc Hân lạnh lùng nói: “Hừ, tôi cũng không an tâm để cô đi mua thuốc!”
Nói xong, cô bước ra ngoài cửa.
Vân Giai Kỳ đuổi theo sau, hỏi: “Vân Ngọc Hân, cô còn bày đặt khinh thường người khác? Cô có biết nhà thuốc ở đâu không?”
Vân Ngọc Hân xoay người, đưa mắt nhìn Giai Kỳ từ trên xuống dưới, cười nhạo: “Cái gì cơ? Cô muốn lấy lòng ông nội nên muốn tự mình đi mua thuốc hả. Cô cho rằng làm vậy ông nội sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác sao?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi chỉ không muốn ông phát bệnh rồi quy trách nhiệm là do tôi! Ông ta uống loại thuốc gì?”
Vân Ngọc Hân đột nhiên thốt lên: “Dobutamine”“
“Dobutamine?” Vân Giai Kỳ có ấn tượng một chút về loại thuốc này, đây là một loại thuốc dành cho sốc tim và suy tim nặng.
Cô liền đáp: “Tôi hiểu rồi, cô ở lại đây chăm sóc ông ta. Khi nào mua được tôi sẽ quay lại.”
Vân Giai Kỳ đi về phía hiệu thuốc.
Nhà thuốc bệnh viện sắp đóng cửa rồi, cô phải mua thuốc trước khi nó dừng hoạt động.
Vân Giai Kỳ vừa rời khỏi phòng bệnh, Vân Ngọc Hân liền trợn mắt cười khểnh.
Lầu một, hiệu thuốc ở đại sảnh.
Vân Giai Kỳ đi tới cửa sổ, nói với dược sĩ: “Một hộp Dobutamine.”
“Một hộp Dobutamine đúng không?” Dược sĩ hỏi: “Đơn thuốc đâu?”
“Đây là thuốc kê đơn sao?”
“Loại thuốc này nếu như không có đơn thuốc, tôi chỉ có thể bán cho cô một liều”
Cô đoán là Bạc Ngạn Thiên khá vội, chắc chắn không có mang theo đơn thuốc, vì thế mới nói: “Chỉ một liều thôi cũng được”
Dược sĩ đứng dậy, thông thạo lấy ra một hộp thuốc, xếp hai viên thuốc gói vào một cái túi giấy.
Cô cầm thuốc trở về phòng bệnh.
Vân Ngọc Hân nhận lấy thuốc, chuẩn bị đút Bạc Ngạn Thiên uống thuốc.
Bạc Ngạn Thiên hừ lạnh một tiếng: “Thuốc do cô ta mua ông không dám uống đâu! Ngộ ngỡ cô ta mua thuốc độc về thì phải làm sao bây giờ?”
Cô nói: “Ông không muốn uống thì đừng uống!”
Bạc Ngạn Thiên liếc mắt trừng cô một cái.
Vân Ngọc Hân lập tức nói: “Chẳng lẽ cô muốn chọc ông nội tức giận tới mức tính mạng nguy kịch thì cô mới vừa lòng sao?”
Cô ta nói xong, lại dỗ dành Bạc Ngạn Thiên: “Ông nội, ông đừng chấp nhặt với cô ta nữa, tới đây, ngoan ngoãn uống thuốc nào”