Chương 700
“Ông đi ra ngoài” Bạc Tuấn Phong nói với chủ nhiệm.
Chủ nhiệm gật gật đầu, không dám sơ suất, nói với bác sĩ: “Cậu Trần, cậu kiềm chế một chút! Có chuyện gì phải kịp thời báo cho tôi biết!”
“Vâng”
Chủ nhiệm rời đi, chẳng bao lâu sau, chuyện Bạc Tuấn Phong bị thương đã truyền tới tai nhà họ Bạc.
Lúc này, Bạc Ngạn Thiên đang ngủ thì có một cuộc điện thoại gọi đến, cao tầng trong bệnh viện vừa nghe nói việc Bạc Tuấn Phong bị thương được đưa vào bệnh viện, trong đêm hôm ấy, lập tức đến bệnh viện đợi lệnh.
Bạc Ngạn Thiên nhận được cuộc gọi, nghe tin Bạc Tuấn Phong bị kéo đâm trọng thương, thoáng cái liền tỉnh ngủ.
“Sao lại có chuyện này?”
“Không biết nữa! Chúng tôi cũng vừa nhận được tin, nói là Tổng giám đốc Bạc nhập viện ngay trong đêm, cánh tay do kéo đâm bị thương, tình trạng vết thương còn không nhẹ!”
“Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Tổng giám đốc Bạc vẫn đang tiến hành sát trùng vết thương trong phòng cấp cứu. Ông cụ Bạc, ngài đừng lo lắng quá, chắc hẳn là không có chuyện gì đâu, đợi tới sáng mai, ngài đến bệnh viện cũng không muộn!”
Bạc Ngạn Thiên sao có thể ngồi yên ở đây được.
Vừa nghe tin cháu trai yêu quý của mình bị thương phải nhập viện, ông ta đã vội gọi cho vệ sĩ lái xe, tức tốc đến bệnh viện ngay trong đêm.
Cùng lúc đó.
Biệt thự Long Thần.
Chớp mắt đã là rạng sáng.
Vũ Minh bị một trận tiếng khóc làm cho giật mình.
Cậu bé tỉnh dậy, Mạn Nhi cũng không có ở trong phòng mà bị người hầu bế đến một căn phòng trống khác, khóa trái cửa, nhốt trong đó.
Cậu bé vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy hai người hầu canh giữ trước cửa một căn phòng, bên kia cánh cửa mơ hồ nghe thấy khóc ấm ức của Mạn Nhi.
Vũ Minh có chút tức giận bèn đi tới hỏi: “Các cô nhốt Mạn Nhi trong phòng làm cái gì vậy?”
“Cậu chủ nhỏ, đó là mệnh lệnh của cô Vân”
“Mẹ?” Vũ Minh có chút sửng sốt: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người hầu cũng không trả lời được nguyên do.
Cô ta ăn nói vụng về, bèn dắt Vũ Minh đi vào phòng khách.
Vết máu vương trên sàn đá cẩm thạch trong phòng khách vẫn chưa kịp chà lau sạch sẽ.
Con diều bị Mạn Nhi cắt phá hư còn chưa được xử lý.
Nhìn thấy cảnh này, Vũ Minh ngây người tại chỗ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Nửa đêm, Mạn Nhi đột nhiên không ngủ được, lại đi lấy kéo cắt diều, cô Vân nhìn thấy vậy, bèn tát cô bé một cái. Dù sao thì hai con diều này cũng là con diều yêu quý nhất của cậu và cậu Bắc. Làm sao có thể nghĩ đến, chỉ một cái bạt tai này, Mạn Nhi bất thình lình cầm kéo đâm cô Vân, Bạc gia đến kịp lúc, bảo vệ cô Vân, hậu quả là cánh tay bị đâm trọng thương…”
Cô ta nói năng lộn xộn, mất một lúc lâu mới giải thích xong.
Vũ Minh nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm: “Ý cô là Mạn Nhi đâm cha bị thương?”
“Đúng vậy…”
“Tại sao em ấy… lại làm điều này?” Trong lòng Vũ Minh hoảng hốt.
Người hầu cũng mờ mịt đắc lắc đầu.