Chương 695
Căn phòng trên tầng.
Phía sau cửa sổ.
Mạn Nhi mở rèm cửa sổ ra, cô bé nhìn ba con diều ở trong khu vườn sau nhà đang bay trên trời.
Thoạt nhìn, khung cảnh vui vẻ ấm áp ấy thế nhưng lại ngăn cách thành hai thế giới với cô bé.
Cô bé cứ nhìn chằm chằm vào ba con diều đó, ủ rũ mà híp mắt lại, lặng lẽ buông tay khỏi tấm rèm rồi rời khỏi cửa sổ.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Vân Giai Kỳ ngủ tới lúc nửa đêm thì bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa nhè nhẹ quấy rầy.
Khi cô tỉnh dậy, Bạc Tuấn Phong vẫn còn chưa lên giường nghỉ ngơi.
Có người đang gõ cửa.
“Cô Vân ơi, cô Vân ơi?”
Là giọng nói của người giúp việc.
Vân Giai Kỳ đi tới cửa, cô mở cửa ra thì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người giúp việc.
“Hình như cô chủ Mạn Nhi có chút không ổn…”
“Có chuyện gì vậy?”
Vân Giai Kỳ nói: “Muộn như thế này rồi mà con bé vẫn chưa đi ngủ à?”
“Vẫn chưa ạ… Cô chủ đang ở phòng khách, thoạt nhìn trông rất kì lạ, lại rất đáng sợ đấy ạ..”
Vân Giai Kỳ nhíu mày rồi hỏi người giúp việc tình hình, nhưng người giúp việc cũng không trả lời được nguyên nhân †ại sao, cô bèn mặc chiếc áo khoác mỏng rồi đi xuống tầng.
Trong phòng khách là một mảng tối om.
Mạn Nhi ngồi xổm trên mặt đất, trong tay là vài con diều.
Trong đó có hai con diều, là con diều Anna mà Cung Bắc thả và con diều hình con lợn nhỏ Bội Kỳ mà Vũ Minh thả.
Buổi chiều lúc cất diều, đều là Cung Bắc và Vũ Minh tự đem đi cất đi.
Chúng cất diều một cách rất cẩn thận, rồi còn hẹn nhau ngày mai lại cùng nhau thả diều.
Có thể thấy được Cung Bắc và Vũ Minh đều rất hào hứng.
Vân Giai Kỳ không biết Mạn Nhi đang làm gì, nhưng cô láng máng nghe thấy tiếng “răng rắc” của chiếc kéo.
Trong bóng tối, dường như cô bé đang cầm chiếc kéo và cắt một thứ gì đó.
Vân Giai Kỳ bỗng căng thẳng, cô đi đến đứng ở phía sau Mạn Nhi thì nhìn thấy cô bé đang cầm chiếc kéo cắt con diều.
“Mạn Nhi!”
Vân Giai Kỳ bỗng bắt lấy cánh tay của Mạn Nhi, ngạc nhiên nói: “Con đang làm cái gì đấy?”
Mạn Nhi hất bỏ tay Vân Giai Kỳ ra khỏi cánh tay của mình rồi lùi về một bên, Vân Giai Kỳ ngay lập tức ngồi xổm xuống nhặt con diều dưới đất lên, cô đau lòng không thôi.
Đây là hai con diều mà Cung Bắc và Vũ Minh thích nhất.
Hôm nay khi cô nhìn thấy Cung Bắc và Vũ Minh đem cất hai con diều này, trông chúng yêu thích và giữ gìn như vậy, kết quả thế nhưng lại bị Mạn Nhi cắt thành những mảnh rách tan nát như thế này!
Vân Giai Kỳ có chút tức giận.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Mạn Nhi, bỗng nhiên giơ tay lên hung hăng tát vào khuôn mặt của Mạn Nhi!
“Bốp” âm thanh của cái tát lanh lảnh vang lên.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, chợt nhận thấy trên ống tay áo của bộ âu phục màu trắng mà Bạc Tuấn Phong đang mặc đã nhiễm đỏ máu tươi.