Chương 686

 

Bạc Tuấn Phong đáp: “Điều tra thật kỹ về người này. Ngoài ra, giúp tôi liên hệ một chút với nhân vật khác trong giới học thuật về thôi miên”

 

“Vâng!

 

Sau khi cúp điện thoại, Bạc Tuấn Phong rời khỏi thư phòng, vừa mới đi tới phòng vô trùng thì nhìn thấy Vũ Minh đang đứng ở trước cửa buồng.

 

Anh cũng không biết cậu bé đã đứng ở đây bao lâu rồi.

 

Bạc Tuấn Phong hỏi: “Con đứng ở đây làm gì?”

 

Anh đột nhiên cất tiếng khiến cho Vũ Minh bỗng giật mình, quay người, nhìn thấy đó là anh, vẻ mặt mới bớt căng thẳng một chút.

 

“Cha?”

 

“Sao không đi vào?”

 

Vũ Minh không nói gì.

 

Cậu bé cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút phức tạp.

 

Bạc Tuấn Phong đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, nhẹ nhàng véo véo má cậu bé, hỏi: “Sao thế?”

 

“Cha ơi, mẹ thật sự là người phụ nữ xấu xa ư?” Trong lòng Vũ Minh cảm thấy hơi lay động.

 

Cho dù bất cứ người nào trong nhà họ Bạc cũng đều nói với cậu bé rằng, người phụ nữ này là một người phụ nữ xấu xa.

 

Trải qua một thời gian tiếp xúc dài như vậy, cậu không nghĩ cô là một người phụ nữ xấu.

 

Thậm chí, còn có cảm giác thân thiết với cô mà cậu không thể hiểu nổi.

 

Một mặt nghi ngờ, một mặt cậu luôn không kìm được muốn ở gần cô hơn.

 

Bạc Tuấn Phong nói: “Con có nghĩ cha sẽ thích một người phụ nữ xấu xa không?”

 

Vũ Minh lắc lắc đầu rồi lại hỏi: “Thế sao Mạn Nhi lại ghét mẹ như vậy ạ?”

 

Bạc Tuấn Phong bỗng không biết phải trả lời như thế nào.

 

Bởi vì, đến bây giờ, anh cũng không có câu trả lời.

 

Bạc Tuấn Phong nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.”

 

Vũ Minh gật gật đầu.

 

Bữa tiệc sinh nhật hôm nay kết thúc trong không vui.

 

Sau khi Vân Giai Kỳ ôm Cung Bắc rời đi, không khí tiệc sinh nhật cũng mất đi.

 

Vũ Minh trở về phòng, trong lòng luôn cảm thấy bất an, muốn đi tìm Vân Giai Kỳ, nhưng lại không biết… với quan điểm của cậu thì an ủi như thế nào đây.

 

Cậu muốn an ủi cô, nhưng không biết phải nói thế nào. Vũ Minh không giỏi quan tâm đến người khác.

 

Bạc Tuấn Phong nhìn thấy sự đấu tranh trong mắt của cậu: “Con đang tìm mẹ sao?”

 

Vũ Minh ậm ờ: “Dạ không…”

 

“Vậy con đứng trước cửa làm gì?”

 

“Con… Con chỉ muốn xem mẹ còn khóc hay không”

 

Bạc Tuấn Phong cố ý hỏi: “Con muốn nhìn thấy mẹ khóc sao?”

 

Vũ Minh lập tức lắc đầu.

 

“Vậy là con không muốn mẹ khóc đúng không?”

 

Vũ Minh do dự một hồi, sau đó đột nhiên gật đầu.

 

Bạc Tuấn Phong nói: “Vậy con phải tự nói với mẹ”

 

Anh vừa dứt lời, đúng lúc Vân Giai Kỳ bước ra khỏi phòng vô trùng.

 

Cung Bắc đã ngủ thiếp đi, cô cũng định về phòng.

 

Vừa bước ra ngoài, cô ngạc nhiên khi thấy Bạc Tuấn Phong và Vũ Minh đứng ở ngoài cửa.

 

“Vũ Minh, con chưa đi nghỉ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play