Chương 608
Sau khi nói xong, cô đóng cửa một tiếng “rầm”, chặn Mộ Ngọc My ở ngoài cửa.
Mộ Ngọc My bị chặn ngoài cửa, còn bị cửa chạm vào chóp mũi của mình.
Từ bé đến lớn, với tư cách là con gái của Mộ Khánh An, thiên kim đại tiểu thư, chưa từng có ai khiến cho cô ta tức giận đến uất ức như này bao giờ!
Người phụ nữ này là cái thá gì, dám nói chuyện với mình như thế này!
Mộ Ngọc My bình tĩnh lại, quay người rời đi.
Vân Giai Kỳ vừa quay vào nhà liền nhìn thấy mấy người hầu đang đứng sững sờ.
Họ vừa bắt gặp cảnh tượng Vân Giai Kỳ thản nhiên ném bộ đồ của Bạc Tuấn Phong vào thùng rác, bọn họ đều ngây người.
“Cô Vân Giai Kỳ, người vừa rồi là ai vậy?”
“Không quen.”
Một người giúp việc không biết điều mở miệng: “Tối qua Bạc Gia về rất muộn, không phải là ở cùng với người phụ nữ này chứ?”
“Anh ta ở cùng với ai thì có liên quan gì đến tôi sao?”
“Cô Vân Giai Kỳ… cô cãi nhau với Bạc Gia à?”
“Không có.” Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói.
Bây giờ họ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, còn không nói chuyện với nhau thì cãi nhau cái gì.
Không cãi nhau nổi.
Người giúp việc nói: “Nhà họ Bạc nói ngài ấy muốn đến thành phố Hải một chuyến, có thể mấy ngày nay sẽ không về”
Vân Giai Kỳ thờ ơ nói: “Kệ anh ta”
Anh thích đi đâu thì đi.
Cô cứ coi như không hề tồn tại một người như vậy.
Người giúp việc lo lắng nói: “Cô Vân Giai Kỳ, cô đừng như thế này, hai người không có nút thắt nào mà không thể gỡ, có chuyện gì thì cứ nói ra, nói ra rồi là hết chuyện ngay ấy mà, sao phải một đêm cãi nhau thành thù làm gì? Vợ chồng cãi nhau, đầu giường cãi cuối giường hòa…”
Vân Giai Kỳ bực mình nói: “Ai là vợ chồng với anh ta?
Chúng tôi chưa kết hôn, ngay cả là bạn trai bạn gái cũng không phải”
Tiểu Vũ Minh và Mạn Nhi bước xuống cầu thang.
Vân Giai Kỳ lập tức quét đi cái nhìn băng giá của mình, cô nói với Vũ Minh và Mạn Nhi: “Cùng nhau ăn trưa thôi các con.”
“Vâng ạ”
Tiểu Vũ Minh và Mạn Nhi ngoan ngoãn đi đến bàn ăn, hai đứa bé cũng nhận ra sắc mặt của Vân Giai Kỳ có gì đó không ổn.
Cả bữa trưa, Vân Giai Kỳ ăn một cách buồn tẻ và vô vị.
Cô bắt đầu suy nghĩ xem, nếu cô có thai thì có muốn sinh đứa bé này hay không.
Ngay từ đầu cô đã không có tự tin ở bên Bạc Tuấn Phong.
Người đàn ông này không hề có niềm tin cơ bản nào với cô, cô cũng không có cảm giác an toàn.
Cô cảm thấy người đàn ông này giống như cát mà cô không thể nắm giữ, càng dùng sức năm chặt thì nó càng dễ dàng trôi khỏi giữa các ngón tay cô.
Một người đàn ông không cho cô cảm giác an toàn, cô không có cách nào để nghĩ đến tương lai của mình và anh.
Nhưng… nếu cô thật sự mang thai, đứa con trong bụng cô cũng là một sinh mệnh.
Cô có hơi không nỡ nhãn tâm.
Vân Giai Kỳ rối rắm không thôi.