Chương 597

 

Bạc tuấn Phong mãnh liệt bóp cổ cô.

 

Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy cổ họng thắt chặt.

 

Anh không dùng quá nhiều sức, nhưng cũng rất hung hăng.

 

Cô cảm thấy hô hấp khó khăn.

 

Anh tiến đến gần trong gang tấc, đôi mắt phượng lộ rõ cơn phẫn nộ do bị chọc giận, hạ thấp tông giọng xuống: “Vân Giai Kỳ, ai cho em lá gan dám phản bội anh?”

 

Nghe giọng điệu này của anh, Vân Giai Kỳ càng hiểu, tên đàn ông này lại xem lời cô nói là thật rồi!

 

Cô càng tức giận, khó khăn nói: “Nếu anh không chấp nhận được chuyện tôi phản bội anh, chúng ta chia tay là được rồi!”

 

Bạc Tuấn Phong: “…” Lời này mà cô cũng dám nói!

 

“ÀI Sao tôi lại quên rồi, chia tay cái gì? Bạc Tuấn Phong, chúng ta có thật sự hẹn hò đâu? Anh cho tôi danh phận gì sao? Không có! Đến cả quan hệ bạn trai bạn gái cũng không phải! Sao lại gọi là phản bội anh? Giữa tôi và Tống Hạo Hiên có chuyện gì thì cũng đâu có nghĩa là phản bội anh! Vì anh chẳng phải cái gì của tôi cả!”

 

“Đủ rồi!”

 

Bạc Tuấn Phong thật sự bị chọc tức: “Anh cho em mười giây thu lại những lời này, sau đó xin sự tha thứ của anh!”

 

“Xin anh tha thứ? Vì sao tôi phải xin anh tha thứ? Tôi làm sai cái gì mà cần sự tha thứ của anh! Bạc Tuấn Phong, chúng ta chẳng là gì của nhau cả, tôi…”

 

“Ầm” một tiếng!

 

Bạc Tuấn Phong giận dữ đấm một quyền lên cánh cửa.

 

Thậm chí Vân Giai Kỳ có thể nghe được thanh âm đứt gãy cửa gỗ trên kết cấu cửa.

 

Cô kinh hãi nhìn người đàn ông này, càng lúc càng cảm thấy ủy khuất, mất khống chế mà hét lên: “Bạc Tuấn Phong!

 

Anh giỏi thì đánh tôi này! Đấm lên cửa thì tính là cái gì? Không phải anh hận tôi nói dối sao? Không phải hận tôi lừa dối anh sao?”

 

“Trong mắt anh tôi đã là người đàn bà lắng lơ, vậy anh cần gì vì người đàn bà lẳng lơ mà ngay cả nhà họ Bạc cũng không cần? Anh về đi, về mà làm thằng con cưng, làm người nổi bật, phủ sạch hết mọi quan hệ với tôi, giữa chúng ta coi như hết!

 

“Vân Giai Kỳ, trong mắt em, Bạc Tuấn Phong này giẻ rách đến thế à?” Bạc Tuấn Phong thất vọng nhìn cô.

 

Vân Giai Kỳ đau đớn mà bật cười: “Phải, Bạc Tuấn Phong, trong mắt tôi anh muốn bao nhiêu giẻ rách có bấy nhiêu! Bây giờ anh nhìn cho rõ bộ mặt thật của tôi rồi chứ?”

 

Đột nhiên Bạc Tuấn Phong thu tay lại.

 

Anh lạnh lùng kéo cô qua một bên, mở cửa bước mạnh ra ngoài.

 

Rầm một tiếng.

 

Cửa bị đóng lại.

 

Vân Giai Kỳ vô lực dựa vào cửa, nghe tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, cô mất hết ý chí trượt dài trên cánh cửa xuống đất, bất lực vòng hai tay ôm lấy chính mình, đến khi nghe thấy tiếng khởi động xe bên ngoài cửa sổ, cô mới khản tiếng khóc lớn.

 

Người đàn ông này tin lời Trần Khánh Linh, nhưng lại không tin cô.

 

Cô nghĩ rằng dù trên đời chỉ có những lời nói dối thì anh cũng sẽ tin tưởng mình vô điều kiện.

 

Nhưng vì lời khiêu khích của Trần Khánh Linh, anh đã nghi ngờ cô.

 

Chẳng lẽ ở trong mắt anh, cô thực sự là loại phụ nữ lắng lơ, không đứng đản, thay đổi thất thường sao?

 

Nếu anh nghĩ như vậy, vậy thì để anh nghĩ như thế đi!

 

Tại sao cô phải quan tâm anh nghĩ gì về cô, anh coi cô như thế nào chứ! Niềm tin không thể bị ép buộc!

 

Cô không muốn ép buộc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play