Chương 543
Vân Giai Kỳ biết bây giờ Mộng Yến Mi đang lo lắng cho Cung Bắc nên không so đo với bà, cùng với Lý Phong Tuấn đi sang chỗ khác nói chuyện.
Lý Phong Tuấn nói: “Bởi vì là chuyện tế nhị nên tôi chưa từng hỏi thân thế của bé, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy mẹ bé đâu, nghe bé gọi cô là nommy’ chắc cô là mẹ ruột của bé đúng không?”
“Không phải, tôi và bé không hề có quan hệ huyết thống”
“Vậy cô có biết mẹ ruột của bé là ai không?”
“Tôi không biết…” Đến Cung Chiến cũng không biết mẹ của Cung Bắc là ai thì làm sao cô biết được?
“Vậy khó giải quyết rồi đây” Lý Phong Tuấn thở dài.
“Theo kinh nghiệm của tôi thì với tình hình hiện giờ và báo cáo phân tích bệnh lý toàn cầu, thì cháu bé mắc phải chứng suy giảm hệ miễn dịch là chuyện chắc chắn. Nhưng nguyên nhân mắc bệnh là do bẩm sinh, hay là nhân tạo thì tạm thời vẫn chưa xác định được. Nếu là có thể tìm được mẹ ruột của bé, kiểm tra gen miễn dịch là có thể biết được kết quả. Chỉ cần không phải là bẩm sinh, thì có thể sử dụng phương pháp lấy tế bào gốc từ máu cuống rốn là có cơ hội trị tận gốc”
Vân Giai Kỳ nói: “Viện sĩ Lý, đây là chuyện duy nhất mà chúng tôi có muốn cũng không giúp được” Lý Phong Tuấn nói: “Vậy để lát nữa tôi đi hỏi anh Chiến, chờ đến khi tìm được mẹ ruột của cháu có lẽ vấn đề sẽ được giải quyết”
“Vâng”
“Ngày mai có lẽ sẽ có báo cáo kết quả kiểm tra rồi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ liên hệ với những giáo sư có tiếng trong lĩnh vực này, cùng nhau hội chuẩn bệnh tình của bé. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trước tối mai cháu có thể qua cơn nguy hiểm. Đến lúc đó nếu cô muốn thì có thể thay quần áo vô trùng vào trong thăm cháu”
“Được” Tiên Lý Phong Tuấn đi rồi, Vân Giai Kỳ trở lại trước phòng vô trùng, cách tấm kính dày cô nhìn thấy Cung Bắc giữa đống máy móc y tế. Cung Bắc nằm trên giường bệnh, khắp người cắm đầy dây nhợ giống như một người bị bệnh nguy kịch.
Mới ngày hôm qua rõ ràng vẫn là một cậu nhóc chạy nhảy khoẻ mạnh, vậy mà hôm nay lại yếu ớt nằm trên giường bệnh thế kia. Vân Giai Kỳ nhìn thấy mà lòng đau như bị dao cứa vào, cảm giác giống như lúc trước khi Mạn Nhi bị bệnh.
Nhưng trường hợp lại không giống nhau, Mạn Nhi chỉ là bị cảm sốt bình thường, dù đau lòng nhưng Vân Giai Kỳ lại không lo lắng lắm, bởi vì chỉ cần tiêm thuốc uống thuốc là có thể nhanh chóng khoẻ lại.
Nhưng Cung Bắc lần này lại không giống, ngay cả chuyên gia như Lý Phong Tuấn cũng lắc đầu đánh giá là không lạc quan, vậy thì rốt cuộc là nghiêm trọng tới chừng nào chứ. Sao cô có thể không căng thẳng cho được?
Mộng Yến Mi cũng đã bình tĩnh lại. Bà thấy Bạc Tuấn Phong đã canh ở đây một ngày một đêm, vì thế nói với anh: “Cháu đi về nghỉ ngơi trước đi, đêm nay có Chiến và Phi ở đây rồi, không sao đâu” Bạc Tuấn Phong nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
Mộng Yến Mi lạnh lùng nói với Vân Giai Kỳ: “Cô không cần ở lại, cô thì được nghỉ ngơi rồi nhưng Tuấn Phong thì chưa được nghỉ đâu, cô không xót nó nhưng chúng tôi thì xót” Vân Giai Kỳ cũng đau lòng anh chứ, cô nói với Bạc Tuấn Phong: “Anh đừng ở lại đây nữa, về ngủ một giấc đi”
“Còn em?”
“Em mới vừa ngủ dậy, nếu được thì em muốn ở lại” Bạc Tuấn Phong ngồi xuống cạnh cô, cô không đi sao anh có thể đi được.
Vân Giai Kỳ không quan tâm Mộng Yến Mi đối xử lạnh nhạt với cô như thế nào, cô ở lại là vì bé Bắc chứ không phải vì bà ta! Cô không để ý sắc mặt Mộng Yến Mi nhưng để ý sắc mặt của Bạc Tuấn Phong đã không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
Ngồi một lúc anh tựa đầu lên vai cô nhắm mắt lại, chốc lát sau đã ngủ rồi.
Nghe bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Vân Giai Kỳ không dám cử động để yên cho anh ngủ.