Chương 529
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói ngái ngủ của Mộ Lâm Châu truyền đến.
“A lô?”
“Lâm Châu, là tôi đây”
“Vân Giai Kỳ? Sao vật “Lâm Châu, anh có ở thủ đô không? Tôi có một chuyện muốn nhờ anh” Vân Giai Kỳ nhanh chóng nói rõ sự tình với anh ta.
Mộ Lâm Châu tặc lưỡi “chậc” một tiếng: “Thật không may giờ tôi không ở thủ đô, nhưng các bác sĩ ở bệnh viện đó có thực sự đủ chuyên nghiệp không? Cứ cho là đứa trẻ sốt cao hết lần này đến lần khác đi thì chắc chắn là không bình thường rồi và cần được chẩn đoán cụ thể. Họ chỉ cho thuốc qua loa và không quan tâm đến những chuyện khác sao?”
“Đã làm xét nghiệm máu và chụp cắt lớp CT chưa? Chụp cộng hưởng từ MRI chưa? Có rất nhiều nguyên nhân khiến bé sốt cao, không thể vô duyên vô cớ mà sốt đi sốt lại như vậy được”
Vân Giai Kỳ nói: “Phải làm sao đây? Cung Bắc cứ sốt cao mãi. Tôi thấy nó cứ sốt cao mãi không tỉnh, chắc chắn là đang rất khó chịu.’ Cô ấy cảm thấy lòng đau như cắt.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách” Mộ Lâm Châu suy nghĩ một chút rồi đột ngột nói: “Tôi biết một bác sĩ về miễn dịch học, anh ta là người có thẩm quyền trong lĩnh vực này, gần đây anh ta đang điều tra ở thủ đô, không biết anh ấy có thời gian để qua đó xem tình hình cho thằng bé không nữa”
“Vậy nhờ anh hỏi giúp tôi!”
“OK” Mộ Lâm Châu cúp điện thoại. Vân Giai Kỳ quay lại ngồi trên băng ghế chờ tin tức.
Mộng Yến Mi đã lo lắng đến mức bật khóc thành tiếng, thấy Cung Bắc vẫn còn hôn mê, cô mơ hồ cảm thấy tình hình không ổn chút nào, tất cả các bác sĩ trong bệnh viện đều khoanh tay mặc kệ không thèm dòm ngó, trong lòng cô tràn đầy sự tuyệt vọng.
Nhìn Vân Giai Kỳ ngồi ở trên ghế sa lông trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng cô đang cảm thấy như phát điên đến nơi.
“Cô còn ngồi ở đây làm gì?” Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên và cũng bắt đầu tức giận: “Dì Cung, con biết dì rất lo lắng nhưng dì cứ đổ hết bực tức lên đầu con thì có thể giải quyết vấn đề sao? Dì lo còn con không lo chắc?”
Mộng Yến Mi nói: “Cô đừng có làm bộ làm tịch nữa. Cô mà lo lắng à? Tôi thấy cô đang vô cùng bình tĩnh thì có.” Vân Giai Kỳ cười khinh một tiếng, sau đó đột nhiên đứng lên lớn tiếng hỏi: “Dì cho rằng con ăn no rửng mỡ ngồi chầu chực ở đây chỉ là để cho dì xem hay sao? Làm vậy thì con được lợi lộc gì?”
“Cô…
Vân Giai Kỳ ngắt lời bà ta và nói: “Con còn không bình tĩnh bằng dì. Hiện tại con cũng đang rất lo lắng, những người ngồi ở đây ai mà không muốn Cung Bắc được khỏe mạnh? Dì trách con, hận con cũng được, nhưng phiền dì đợi đến khi Cung Bắc hạ sốt đã. Đến lúc đó con xin nhận hết cơn giận của dì. Bây giờ dì đừng nhằm vào con nữa, con không có tâm trạng để tranh cãi với dì đâu”
Mộng Yến Mi đột nhiên thẹn quá hóa giận, còn đang định nói gì đó nữa thì Cung Chiến chịu không nổi, nói “Đủ chưa?
Còn chê chưa đủ rắc rối à?” Nhìn thấy Cung Chiến tức giận, Mộng Yến Mi nén giận và ngồi xuống bên cạnh Cung Chiến, lấy tay lau nước mắt và không nói gì nữa.
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đã gọi bác sĩ qua đây rồi, có lẽ vị bác sĩ tôi mời tới này sẽ có cách” Mộng Yến Mi tức giận nói: “Để tôi xem cô có thể mời tới đây được bác sĩ giỏi đến cỡ nào.”
Mộng Yến Mi nói xong liền ngồi trên băng ghế và không nói gì nữa. Vân Giai Kỳ cũng bình tĩnh lại và chờ tin. Một lúc không lâu sau đó, một số điện thoại lạ gọi đến.
Cô vừa bắt máy thì đầu dây bên kia cất lên một giọng nói nhẹ nhàng tao nhã, nghe qua là một người đàn ông trung niên có học thức uyên thâm.
“Có phải cô Vân không?”
“Vâng, là tôi đây”
“Tôi là bạn của Mộ Lâm Châu, tôi họ Lý, tên Phong Tuấn.”
“Bác sĩ Lý đúng không? Chào anh”
“Hiện tại tôi đang ở thủ đô, tình hình bên cô thế nào rồi?” Vân Giai Kỳ cầm điện thoại đứng dậy và đi đến bên giường bệnh rồi miêu tả chỉ tiết tình hình cho anh ta.