Chương 504

 

Vừa nhìn thấy hai vé VIP này, nhân viên công tác trừng mắt, thái độ lập tức thay đổi: “Xin lỗi, thưa cô, cô có thể đi thẳng vào công viên “Nhân viên công tác vừa dứt lời, lập tức có người trong đội ngũ xếp hàng kháng nghị.

 

“Dựa vào cái gì mà cô ta có thể đi thẳng vào công viên?”

 

“Đúng vậy! Chúng tôi mất công xếp hàng ở đây, sao cô ta lại có thể đi thẳng vào công viên?”

 

“Là có đặc quyền à? Không lẽ có lai lịch gì sao?”

 

“Hừi Có lai lịch gì đi nữa thì cũng không thể có đặc quyền!

 

Có bản lĩnh thì đưa ra ánh sáng đi, xem xem rốt cuộc là cái đặc quyền gì mà cô ta không cần xếp hàng đã có thể đi thẳng vào công viên.

 

“Nhân viên công tác lập tức giải thích: “Cô gái này đã mua vé VIP nên có được đãi ngộ của khách quý là đi thẳng vào công viên.“

 

Nghe nói Vân Giai Kỳ mua vé VIP, thì có vài người không biết có dịch vụ hạng nhất như thế. Nhân viên công tác cũng vô cùng kinh ngạc, vì vé VỊP được bán với số lượng có hạn mỗi ngày. Hơn nữa giá rất đắt nên có rất ít người mua. Nhưng Vân Giai Kỳ dẫn theo Cung Bắc, cô không muốn Cung Bắc xếp hàng mệt nhọc. Cho nên nếu đã tới thì phải chơi hết mình, mà xếp hàng thì khó tránh khỏi sẽ hao tổn thể lực, không chơi thỏa thích được.

 

Trong dãy xếp hàng có người hào phóng nói: “Vé VỊP là cái gì? Có lợi như vậy sao, không cần xếp hàng luôn. Vậy tôi cũng mua một vé! Bao nhiêu tiền?”

 

Nhân viên công tác chỉ nói: “Một vé là năm mươi tư triệu ạ. “

 

Trong lúc nhất thời, mọi người lập tức im miệng. Một vé là năm mươi tư triệu?

 

Có người lẩm bẩm: “Cướp của àI”. Còn có người chỉ trỏ Vân Giai Kỳ: “Kẻ ngốc nhiều tiền! Có nhiều tiền vậy thì cũng đâu thể đốt tiền như thế chứ!”

 

“Nếu là tôi tôi tình nguyện xếp hàng! Năm mươi tư triệu, quá mắc!”

 

“Vì kiếm tiền mà công viên đúng là không chừa thủ đoạn nào!” Còn có người chua xót nói: “Người ta có tiền, thì phung phí tiền lúc nào chả được”

 

“Bọn trẻ bây giờ thực sự là càng ngày càng phá của!” Trong đám người cũng có người không quen nghe được giọng điệu chua ngoa như vậy, nên phản đối: “Người ta không ngu’’.

 

Chỉ là kẻ có tiền sẽ dùng tiền tiết kiệm thời gian, mà thời gian càng quý giá hơn tiền. Người không có tiền thì chỉ có thể dành thời gian chờ đợi. Câu này vừa được thốt ra, trên mặt người kia nhất thời không nhịn được: “Anh nói vậy là có ý gì?”

 

“Không lẽ tôi nói sai sao? Người ta có bản lĩnh tốn năm tư triệu để miễn xếp hàng, thì sao anh cứ phải nói kiểu ngoa ngoắt như thế”. Vân Giai Kỳ mặc kệ những người này chỉ trỏ. Cô bế Cung Bắc đi thẳng vào công viên. Vừa vào công viên, khung cảnh sống động và thơ mộng đã đập vào mắt. Vân Giai Kỳ lập tức quên sạch sành sanh tất cả những lời chỉ trích vừa rồi, cô cảm thấy rất sảng khoái. Cô nói với Cung Bắc: “Bắc à, chúng ta chơi gì trước nhỉ?”

 

“Mẹ muốn chơi cái gì, Bắc chơi cái đó!” Đúng lúc, Vân Giai Kỳ đi ngang qua vòng quay ngựa gỗ, nên cô nói với Cung Bắc: “Chúng ta ngồi vòng quay ngựa gỗ trước nhé.”

 

“Vâng ạ!”. Hai người vừa vào xếp hàng, thì lúc này Vân Giai Kỳ mới nhớ ra cô có thẻ VỊP. Cô vừa định đi về phía lối đi dành cho khách VIP, thì phía sau cô đột nhiên vang lên một tiếng hét kinh hãi.

 

“Bắc ơi?” Có người gọi tên Cung Bắc. Vân Giai Kỳ bế Cung Bắc xoay người, không ngờ cô lại gặp được một người phụ nữ quen thuộc. Là bà Lý mà cô gặp ở bệnh viện ngày đó, sống trong một khu biệt thự với Trần Khánh Linh. Ngày đó, cô tán gẫu vài câu với bà Lý ở bệnh viện. Ở trong trí nhớ của Vân Giai Kỳ, bà Lý không phải là một người phụ nữ hiền lành, mà rất nịnh hót.

 

Bà Lý biết Cung Bắc?

 

Vân Giai Kỳ cúi đầu, cô nhìn Cung Bắc hỏi: “Con biết dì này à?”

 

“Không nhớ lắm ạ..” Cung Bắc nhìn bà Lý rồi lắc đầu.

 

Cậu bé không có ấn tượng sâu sắc đối với người phụ nữ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play