Chương 487
Hai người đi lên tầng. Mộng Yến Mi dặn Cung Bắc ngoan ngoãn đợi mình ở phòng khách. Hai người vừa lên tầng, Vân Giai Kỳ quay đầu lại nhìn về phía phòng làm việc ở tầng hai mà hai người đi vào, chân mày cô cau lại.
“Mẹ ơi…”
Ở bên cạnh, Cung Bắc giật giật nhẹ ống tay áo của cô. Cô quay đầu lại thì thấy nhóc con kia đột nhiên lục lọi ở trong túi áo một lúc, sau đó cậu bé móc ra một cây kẹo mút.
Cô hơi kinh ngạc. Trong túi nhóc con này lúc nào cũng có kẹo. Cây kẹo mút trong tay Cung Bắc là kẹo mút hình gấu con. Mặc dù Vân Giai Kỳ đã qua cái tuổi thích ăn kẹo, nhưng chẳng biết tại sao, khi thấy Cung Bắc cho cô kẹo, trong lòng cô lại ngọt ngào.
“Cảm ơn Bắc”
“Mẹ thích ăn kẹo của Bắc không?”
“Thích lắm”
“Vậy sau này, Bắc có kẹo mút ngọt sẽ cho mẹ”
Vân Giai Kỳ cảm động ôm cậu bé: “Bắc, con tốt bụng quá”
Cô nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Bắc lên rồi thơm cậu bé.
Không thể không thừa nhận sự tồn tại của Cung Bắc phần nào bù đắp sự cô đơn khi xa rời Mạn Nhi của cô.
Chẳng biết tại sao, cô luôn có cảm giác có thể nhìn thấy bóng dáng của Mạn Nhi và Vũ Minh ở trên người Cung Bắc. Nếu… lời Lâm Tĩnh Anh nói là sự thật. Cung Dận thật sự là cha đẻ của cô thì Cung Chiến chính là anh trai cô, Cung Bắc là cháu của cô rồi. Thảo nào, cô vừa nhìn thấy Bắc đã cảm thấy thân thiết mà không hiểu vì sao.
Nghĩ tới đây, Vân Giai Kỳ nói với Cung Bắc: “Chán quá nhỉ, mẹ dẫn con ra vườn chơi xích đu nhé?”
“Vâng ạ”
Vân Giai Kỳ đưa Cung Bắc ra sau vườn.
Ở trong phòng làm việc, Mộng Yến Mi ngồi trước mặt Bạc Tuấn Phong, nghiêm túc hỏi: “Khi nào thì con quay về nhà họ Bạc?”
Bạc Tuấn Phong nhướng mà “Con nói con về lúc nào?”
“Tuấn Phong, con tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính”
Bạc Tuấn Phong nực cười nói: “Sao vậy, con mới rời đi chưa đầy hai ngày mà Bách Nhạc đã không chịu nổi sao”
Mộng Yến Mi dở khóc dở cười: “Không phải là Bách Nhạc không chịu nổi, mà là con không ở Bách Nhạc, ban giám đốc đã lòng rối như tơ vò rồi.”
Bạc Tuấn Phong cúi đầu không nói gì, anh chỉ nghịch mấy tập tài liệu trên bàn gỗ.
Anh lạnh lùng nói: “Dì à, con biết dì vì muốn tốt cho con, dì Cung Chiến vọng rất nhiều vào con. Nhưng con sẽ không về nhà họ Bạc một thời gian”
Anh cũng có lúc phát cáu, có ranh giới cuối cùng của anh. Phàm là người hiểu anh đều biết anh ghét bị đe dọa nhất.
Mộng Yến Mi tận tình khuyên nhủ: “Tuấn Phong, có đáng giá không?
Vì người phụ nữ kia, thật sự có đáng giá không?”
Bạc Tuấn Phong ngước mắt, trong đáy mắt anh ánh lên vẻ âm u lạnh lẽo: “Sao không đáng giá? Dì ơi, không phải trước đây dì mặc sự phản đối của nhà họ Giang mà vẫn gả cho chú Cung sao, vậy có đáng giá không?”
Mộng Yến Mi đột nhiên không nói nên lời.
“Bất kỳ ai cũng có quyền theo đuổi cuộc sống của riêng mình, huống chỉ là Bạc Tuấn Phong con”
Nếu vì quyền kế thừa nhà họ Bạc mà không thể tự quyết định, làm chủ cuộc sống của mình, mặc cho người ta kiểm soát, thì anh tình nguyện không cần quyền kế thừa này.