Chương 483
Vân Ngọc Hân thấy thế, cô ta lập tức ngồi dịch sát vào bà ta, rồi nói: “Mẹ ơi! Mẹ xem kìa, mẹ lại nói bậy rồi! Không phải là muốn hay không, mà là con luôn là con gái ruột của mẹ! Không có quan hệ huyết thống thì sao? Trong lòng con chỉ có một người mẹ là mẹ thôi, không có mẹ nào khác: “Lý Uyển Đồng thì sao?” Lâm Tĩnh Anh không có cảm giác an toàn hỏi: “Cô ta là mẹ đẻ của con, con có nhận cô ta không?”
Vân Ngọc Hân nghe xong, bà ta đột nhiên nói bóng nói gió hỏi: “Con biết rồi… Có phải mẹ lo lắng cha sẽ mang người phụ nữ kia về nhà rồi tu hú chiếm tổ chim khách, sau đó sẽ ly hôn với mẹ không? Mẹ, sao mẹ ngốc vậy? Dù cha thích người phụ nữ kia, nhưng người phụ nữ kia có xuất thân từ người phụ nữ thì làm sao có thể leo lên chỗ thanh lịch!”
Cô ta cho rằng “Bà Vân” là cái danh đâu dễ làm. Cha lại là một người đàn ông sĩ diện hão như vậy thì làm sao có thể chỉ vì thích một người phụ nữ ở vũ trường mà cưới cô ta về nhà làm vợ. Nếu chuyện này mà xảy ra thật rồi bị lan truyền đi thì chẳng phải là muốn người ta cười rụng răng sao.
Vân Ngọc Hân dừng một lát, sau đó mới tiếp tục: “Dù bà ta là mẹ đẻ của con thì sao? Con mới là người sống với mẹ từ trước tới giờ, là người có tình cảm sâu sắc với mẹ. Còn với bà ta con làm gì có tình cảm gì đáng nói? Hơn nữa, không nói đến chuyện tình cảm thì mẹ nghĩ cha sẽ thật sự mang một người phụ nữ ở vũ trường về nhà họ Vân ư? Dù cha mang về thật thì con sẽ nhận sao?”
Những lời này cũng không phải là không có lý. Giả sử Vân Ngọc Hân nhận Lý Uyển Đồng thì bên nhà họ Bạc sẽ nhìn cô ta thành như thế nào?
Có đôi khi, thể diện là như vậy.
“Được rồi, mẹ à, nếu mẹ lo lắng và tức giận vì chuyện này thì không cần lo nữa. Công việc của cha thường xuyên bận rộn, áp lực cũng lớn nên có đôi khi sẽ ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài. Đó là sĩ diện của đàn ông. Ở cái tuổi này rồi, còn quan tâm tình yêu tình ái gì chứ. Cứ vui vẻ sống qua ngày là tốt rồi.”
Vân Ngọc Hân ôm vai bà ta nói: “Mẹ cứ coi như nhắm một con mắt, mở một con mắt chuyện này đi, đừng để ở trong lòng. Trên thế giới này, được bao nhiêu người đàn ông không lầm đường lạc lối, không đứng núi này trông núi nọ khi thấy gái đẹp đâu. Nhiều năm qua, cha chưa từng mang mấy người phụ nữ lăng nhăng về nhà. Điều này cho thấy cha rất coi trọng mẹ. Đã đến tuổi này rồi, mẹ sẽ không muốn ly hôn với cha vì chuyện này chứ. Đó mới gọi cái được không bù đắp đủ cái mất!”
Lâm Tĩnh Anh như có điều suy nghĩ.
Vân Ngọc Hân lại nói “Nếu mẹ và cha ly hôn thật thì không phải mẹ đã để người phụ kia chiếm được lợi ích rồi sao? Chưa chắc mẹ có thể lấy đi gì đó của nhà họ Vân, nhưng mẹ lại chắp tay nhường cái danh “Bà Vân” này cho người khác à! Mẹ à, dù thế nào mẹ cũng đừng nghĩ quẩn nhé mẹ. Là ai nói với mẹ chuyện này, hay là mẹ trùng hợp chứng kiến?”
Lâm Tĩnh cũng không gạt cô ta: “Vân Giai Kỳ!”
“Vân Giai Kỳ!”
Vân Ngọc Hân trừng mắt: “Con thấy rõ ràng là cô ta cố ý. Cô ta chắc sợ thế giới chưa đủ loạn nên mới cố tình nói cho mẹ biết để nhìn nhà họ Vân loạn lên, còn mình thì bình chân như vại!”
Lâm Tĩnh Anh nghe thế cũng thấy có lý. Nhất định là Vân Giai Kỳ này.
cố ý gây mâu thuẫn giữa bà ta và Vân Lập Tân giữa. Lời Vân Ngọc Hân nói cũng khá có lý. Không thể không nói, Vân Ngọc Hân đúng là giỏi lừa người. Cô ta mới nói có mấy câu đã lừa được Lâm Tĩnh Anh ngây cả người. Nhưng cô ta nói cũng không sai. Giả sử bà ta ly hôn với Vân Lập Tân thật, thì nói không chừng bà ta sẽ phải cuốn gói và chẳng lấy được gì cả. Đây gọi là làm không công.
Bây giờ, Vân Giai Kỳ không chịu nhận Cung Dận, thì nửa đời sau của bà ta chỉ có thể nhìn mặt Vân Lập Tân mà sống qua ngày ở nhà họ Vân.
Trên thực tế, nếu bà ta đã sớm biết Vân Lập Tân trăng hoa ở bên ngoài thì giờ thấy tận mắt cũng có làm sao. Chẳng lẽ già rồi còn muốn ly hôn?
Nếp nhà nhà họ Lâm là kiểu bảo thủ, con gái đã gả ra ngoài thì không thể về nhà nếu ly hôn. Nghĩ tới đây, Lâm Tĩnh Anh bỏ hẳn ý định ly hôn.
Quên đi, coi như mở một con mắt nhắm một con mắt cũng được.
Vân Ngọc Hân nói: “Việc gấp đây này mẹ, mẹ thấy con nên tìm người mang thai hộ không?”
Lâm Tĩnh Anh nói: “Mẹ cảm nhìn con nên tìm người mang thai hộ vì lý do an toàn. Sao con có thể làm hại đến sức khỏe mình được chứ?”
Vân Ngọc Hân vẫn cảm thấy tiếc nuối trong lòng.