Chương 457
Bạc Minh Lâm vừa mới thầm kêu vui sướng trong lòng thì phía sau cánh cửa bỗng nhiên bị người đẩy ra. Anh ta xoay người lại liền nhìn thấy Tân Khải Trạch đi vào.
Vừa thấy Bạc Minh Lâm đang ngồi trên vị trí kia, sau đó lại thấy bảng tên trên bàn bị ném vào trong sọt rác, Tân Khải Trạch vội vàng đi qua nhặt bảng tên lên cẩn thận dùng tay áo lau bụi bẩn bên trên sau đó lại đặt về trên bàn.
Bạc Minh Lâm lạnh lùng nhìn âm thầm đánh giá anh ta: “Cậu là ai? Ai cho phép cậu vào đây?”
Tân Khải Trạch làm đúng chức trách nói: “Thưa cậu Lâm, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Bạc, tôi họ Tân tên Khải Trạch”
Bạc Minh Lâm nhếch nhếch mày buồn bực hỏi lại: “Có ai nói cho cậu biết từ hôm nay trở đi Bạc Tuấn Phong không còn là tổng giám đốc Thiên Ngạo chưa?”
“Ồ? Có việc này ư?” Thái độ của Tân Khải Trạch lại rất thản nhiên.
Anh ta còn nhìn thoáng qua Bạc Minh Lâm chậm rãi nói: “Không ai nói từ hôm nay trở đi tổng giám đốc Bạc không còn là tổng giám đốc của Thiên Ngạo. Hơn nữa càng không có ai nói cậu Lâm ngài có thể có tư cách ngồi trong phòng làm việc này”
Ánh mắt của Bạc Minh Lâm nháy mắt đông cứng lại. Anh ta không ngờ Tân Khải Trạch lại dám nói chuyện với anh ta như vậy.
Bạc Minh Lâm cười âm trầm: “Hình như đã rất lâu không có ai nói chuyện với tôi như vậy rồi.”
Anh ta đứng dậy đi đến trước mặt Tân Khải Trạch liếc nhìn anh ta một cái, sau đó kéo cổ áo anh ta lại gần mình: “Có vẻ như cậu không biết đối nhân xử thế cho lắm. Không hổ là người do Bạc Tuấn Phong dạy dỗ, kiêu căng ngạo mạn giống y như nó vậy. Cậu có biết hiện giờ tôi là ai, tương lai sẽ là ai không? Thiên Ngạo này sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay tôi! Nếu đã như thế phòng làm việc này tôi đến sớm hay đến muộn cũng đều thuộc về tôi!”
Tân Khải Trạch lạnh lùng liếc nhìn Bạc Minh Lâm một cái. Anh ta nhẹ nhàng cong miệng lên bỗng nhiên lấy một tập tài liệu từ sau người nhẹ nhàng đặt lên trên bàn làm việc phía sau Bạc Minh Lâm.
Bạc Minh Lâm nhìn theo động tác của anh ta, nhìn báo cáo được đặt trên bàn khó hiểu hỏi: “Gì đây?”
“Đây là đơn xin tạm thời dừng công tác của tôi. Người của phòng nhân sự nói tôi xin nghỉ cần đích thân tổng giám đốc phê duyệt”
Nói xong anh ta nhìn về phía Bạc Minh Lâm: “Nếu cậu Lâm có quyền hạn có thể thông qua đơn này của tôi một chút”
Lời này anh ta nói rõ ràng là châm chọc. Bạc Minh Lâm nào có quyền hạn đó. Dù anh ta đã tiến vào Thiên Ngạo nhưng cũng chỉ có thân phận phó tổng giám đốc mà thôi. Quyền hạn và thực quyền của phó tổng giám đốc kém xa so với tổng giám đốc. Bạc Minh Lâm ngớ ra một lúc lâu, sắc mặt anh ta dần trâm xuống.
Anh ta hung ác trừng mắt nhìn Tân Khải Trạch: “Cậu có ý gì hả?”
Tân Khải Trạch thờ ơ nói: “Tân Khải Trạch tôi còn ở Thiên Ngạo ngày nào thì sẽ nguyện trung thành với tổng giám đốc Bạc ngày đó”
Anh ta có rất nhiều tình cảm với Thiên Ngạo. Nếu Bạc Tuấn Phong không còn ở Thiên Ngạo nữa thì anh ta ở lại căn bản cũng không có ý nghĩa gì.
Tân Khải Trạch là thân tín Bạc Tuấn Phong bồi dưỡng, đương nhiên anh ta sẽ trung thành tận tâm với Bạc Tuấn Phong. Hiện giờ anh ta cũng nghe được tin đồn Bạc Tuấn Phong không ở Thiên Ngạo, tất nhiên anh ta cũng sẽ không ở lại. Nếu có một ngày Bạc Tuấn Phong trở về Thiên Ngạo thì anh ta cũng sẽ trở lại. Bạc Tuấn Phong đi đâu anh ta sẽ theo đó.
Bạc Minh Lâm cười lạnh một tiếng nghiến răng nghiến lợi châm chọc: “Bạc Tuấn Phong đúng là đã nuôi được một con chó tốt trung thành!”
Tân Khải Trạch lại có vẻ như không để trong lòng lời sỉ nhục rõ ràng của Bạc Minh Lâm. Mặt anh ta không chút thay đổi nói: “Chó tốt chỉ đi theo chủ tốt thôi”
“Cậu cũng thấy rồi đấy, hiện giờ Bạc Tuấn Phong căn bản không ở Thiên Ngạo, đơn xin từ chức này của cậu nó có thể phê duyệt thế nào đây?” Bạc Minh Lâm lạnh lùng cắt ngang lời anh ta.