Chương 448
Bạc Kinh Hồng nhìn thoáng qua Mộng Yến Mi hừ lạnh một tiếng, cong cong khóe môi. Ông ta tiện tay lấy ra một điếu thuốc, vẻ mặt cũng rất thâm sâu.
Tình hình này có người vui cũng có người sầu! Nhưng Bạc Kinh Hồng đương nhiên là ở bên phía người vui mừng rồi. Dù sao ồn ào đến nông nỗi này thì Bạc Tuấn Phong thật sự phải rời khỏi Thiên Ngạo.
Vậy thì Bạc Minh Lâm liền có cơ hội thượng vị rồi.
Đến lúc đó chỉ cần Bạc Minh Lâm biểu hiện đủ xuất sắc, giành được sự khen ngợi của Bạc Ngạn Thiên thì tương lai Thiên Ngạo chính là của nó. Bạc Tiêu Dương nhìn dáng vẻ đắc ý vui mừng của Bạc Kinh Hồng cảm thấy vô cùng chán ghét, cậu ta đột nhiên quay đầu rời đi.
Bạc Thúy Quỳnh đuổi theo gọi: “Anh!”
Trong thư phòng. Vân Ngọc Hân gõ cửa vào. Bạc Ngạn Thiên ngồi trước bàn đọc sách, hai tay ôm lấy đầu vẻ mặt vô cùng u ám.
Vân Ngọc Hân đi đến bên cạnh ông ta cần thận thăm dò hỏi: “Ông nội, ông thực sự muốn tước quyền thừa kế của Tuấn Phong ư?”
Bạc Ngạn Thiên tự giễu cười nói: “Cháu cảm thấy ông đành lòng không?”
Vân Ngọc Hân nghe thấy vậy mới nở nụ cười: “Cháu biết là ông nội không đành lòng mà”
“Tuấn Phong ở bên cạnh ông lâu nhất, ông giành bao nhiêu kỳ vọng cho nó. Một tay ông bồi dưỡng nó, giúp đỡ nó lên vị trí người thừa kế nhưng nó lại không biết quý trọng biết ơn”
Nói xong Bạc Ngạn Thiên hít một hơi thật sâu: “Từ nhỏ nó đã nhận được muôn vàn sủng ái, là một thái tử gia ngậm thìa vàng lớn lên, trước giờ chưa từng mất đi thứ gì thì sao có thể hiểu được quý trọng chứ? Con người chỉ khi mất đi thì mới biết hối hận! Lần này ông nhất định phải đè ép tính khí của nó xuống, không để nó quen thói ngông cuồng tự cao nữa. Nếu không sau này không ai có thể áp chế được nó”
Vân Ngọc Hân bật cười: “Không ai áp chế được anh ấy không phải là chuyện tốt ư!”
“Vậy thì cũng không thể không coi ông, không coi cháu ra gì được.
Cháu là vợ tương lai của nó, nó không coi trọng cháu thì cháu có thể khống chế được người đàn ông này ư?” Bạc Ngạn Thiên nói: “Lần này nó nói câu kia ở trước mặt nhiều người như vậy chẳng phải ép ông đâm lao phải theo lao à? Lần này ông cũng quyết định không thể nuông chiều nó nữa. Ông phải khiến nó nhận thức cho rõ rời khỏi Thiên Ngạo Bạc Tuấn Phong nó còn có thể là trời của Quốc Hoa nữa không? Nó có thể có được địa vị như ngày hôm nay hoàn toàn là hưởng lợi của Thiên Ngạo chứ không phải vì nó là Bạc Tuấn Phong!”
“Được rồi ông nội, ông đừng tức giận nữa. Lần này cứ coi như một bài học cho anh Tuấn Phong đi, xem xem lần sau anh ấy còn dám chống đối với ông nữa không?”
Vân Ngọc Hân nhanh chóng dỗ ông ta, miệng nói ngọt như bôi mật.
Lúc này tâm trạng Bạc Ngạn Thiên mới dễ chịu một chút.
Ông ta nói với cô ta: “Lần này ông nhất định phải trừng trị nó thật tốt. Ngọc Hân, cháu yên tâm đi, đợi một ngày nào đó nó thay đổi thái độ thì Thiên Ngạo vẫn sẽ trở về tay nó. Dù sao thì cháu cũng là mợ chủ của nhà họ Bạc do ông chọn, ông chỉ đang hù dọa nó thôi”
Vân Ngọc Hân nghe thấy ông ta nói vậy mới yên tâm.
Bạc Ngạn Thiên lại nói: “Có điều chúng ta diễn kịch thì cũng phải làm cho tới, cháu đừng có để lộ ra tiếng gió gì đó. Nếu không thằng nhóc kia rất thông minh, nó sẽ càng không biết sợ là gì.”
“Vâng ông nội, cháu đều nghe theo ông! Cái này gọi là không phá thì không xây được, vẫn là ông nội tài giỏi”
Lúc này tâm trạng của Bạc Ngạn Thiên đã dịu đi rất nhiều, ông ta véo mũi Vân Ngọc Hân một chút.
“Cái đứa nhóc này, cái này gọi là ông nội quan tâm lo lắng”
“Ông biết không, cháu rất muốn gả cho Tuấn Phong phần lớn nguyên nhân chính là vì yêu thích ông nội đấy! Cháu muốn sau này ngày nào cũng được ở bên cạnh ông nội chăm sóc cho ông để ông vui vẻ”
Lời này của Vân Ngọc Hân nói ra vô cùng ngọt ngào.
Bạc Ngạn Thiên nghe xong tất nhiên ngay cả lông mày cũng nhếch lên vui vẻ: “Ngoan, ngoan nào!”
Trong phòng Vân Giai Kỳ đã bắt đầu thu dọn hành lý. Nếu đã bị Bạc Ngạn Thiên hạ lệnh đuổi khách thì cô liền đi. Ông cụ này vì đổi cô ra khỏi đây mà ngay đến Bạc Tuấn Phong cũng đuổi đi luôn.
Bạc Tuấn Phong vừa vào phòng đã nhìn thấy cô đang gấp quần áo. Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên nhìn thấy anh đi vào cũng không thèm nhìn nữa mà tiếp tục thu dọn hành lý.