Chương 446
“Tôi tưởng thái độ của tôi chắc hẳn mọi người đều rất rõ ràng rồi chứ” Anh nâng mắt lên nói từng câu từng chữ: “Tôi chọn Vân Giai Kỳ”
Tôi chọn Vân Giai Kỳ. Năm chữ này không chút phập phồng nào nhưng trong lời nói của anh lại có khí thế khiến mọi người không dễ dàng bỏ qua.
Vân Giai Kỳ nghe vậy cũng hơi kinh ngạc một chút. Cô cũng chưa từng nghĩ giữa quyền thừa kế nhà họ Bạc và cô thì anh lại chọn cô. Cô cũng đã từng hỏi anh vấn đề này, giữa quyền thừa kế và cô thì anh muốn thứ gì. Bạc Tuấn Phong nói quyền thừa kế cũng tốt, cô cũng tốt, anh đều muốn. Nhưng nếu bắt buộc phải chọn… Anh lập tức đã đưa ra câu trả lời rồi!
Vân Giai Kỳ nhếch mày nhưng không có chút vui mừng nào. Cô cũng không muốn vì cô mà Bạc Tuấn Phong phải trả giá lớn như vậy!
Nếu đây là cái giá mà anh phải trả để chọn cô thì tình yêu của anh quá sâu nặng!
Mộng Yến Mi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tuấn Phong, cháu hồ đồ à, đúng là hồ đồ mà! Trên dưới nhà họ Bạc ai mà không có.
kỳ vọng rất lớn với cháu chứ? Cháu không nên vì chuyện tình yêu nam nữ nho nhỏ này mà phạm phải hồ đồ lớn như thế này! Không phải cháu rất rõ ràng ư, cháu có thể cân nhắc lợi hại rõ ràng mà!”
“Rốt cuộc cháu trúng tà gì mà lại khiến cháu đưa ra lựa chọn như này? Cháu làm việc ở Thiên Ngạo nhiều năm như vậy, cháu nói không cần là không cần, không phải là thất bại trong gang tấc à? Cháu không nên vì cái nhỏ lại mất cái lớn!”
“Gái gì là nhỏ, cái gì mới là lớn?” Bạc Tuấn Phong hỏi lại.
Anh nhìn về phía Mộng Yến Mị, biết bà ta lao tâm khổ trí vì anh nên ì à, việc này con tự có chừng mực”
“Dì thấy con ngày càng không có chừng mực thì có!”
Mộng Yến Mi nói với Bạc Ngạn Thiên: “Cha à, cha cũng bình tĩnh chút đi! Tuấn Phong ở Thiên Ngạo nhiều năm như vậy, Thiên Ngạo phát triển như hiện giờ ngoài cơ sở nền móng của Thiên Ngạo ra thì cũng có công lao của Tuấn Phong. Hiện giờ Thiên Ngạo là mạch máu kinh tế của Quốc Hoa, nếu cha thực sự thay đổi người thừa kế thì hành động lớn như thế sẽ không tránh khỏi dẫn đến chấn động tài chính”
Thiên Ngạo là gia nghiệp lớn dẫn dắt cả trung tâm kinh tế của toàn bộ nước Quốc Hoa. Mặc dù mỗi chỉ nhánh nhưng đều sẽ nối liền với động mạch chủ của trung tâm tài chính Quốc Hoa.
Nếu thật sự phải đổi người thừa kế mới thì việc này không hề nhỏ, tất cả tầng lãnh đạo cấp cao cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Nếu không khả quan thì có thể giá cổ phiếu của Thiên Ngạo trên thị trường chứng khoán sẽ có thể rớt đến mức thấp nhất. Một khi giá trị cổ phiếu bốc hơi thì phải lên đến con số trăm tỷ.
Mặt Bạc Ngạn Thiên lạnh xuống. Ông ta oai phong trên thương trường nhiều năm như vậy, nhìn quen mưa gió thương trường sao lại không hiểu rõ điều này chứ?
“Yến Mi, cha biết điều này, nó cũng không phải là không biết. Nó rõ ràng biết như thế nhưng vẫn coi chuyện này như trò đùa. Hơn thế vẫn muốn quay lại uy hiếp cha”
Bạc Ngạn Thiên nói xong nhìn về phía Bạc Tuấn Phong: “Tao thừa nhận hiện giờ Tuấn Phong mày là người quan trọng chủ yếu của Thiên Ngạo nhưng cũng không phải toàn bộ. Mày tưởng rằng không có mày thì tao không có cách qì ư? Chuyên thay đổi người thừa kế tam thời có thể tao sẽ chưa tuyên bố, vị trí tổng giám đốc sẽ bỏ trống, Tiêu Dương và Minh Lâm sẽ vào Thiên Ngạo trước, ai có thể đủ năng lực gánh vác tao sẽ để người đó thừa kế Thiên Ngạo. Đợi đến khi hai đứa đều chín chắn ảnh hưởng đến Thiên Ngạo cũng là chuyện nhỏ.”
“Nhưng còn mày, mày không nên vì một người phụ nữ mà làm ra chuyện giống như Châu U Vương phóng hỏa đùa giỡn chư hầu! Mày không nên phụ lòng tao, phụ lòng Thiên Ngạo!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Nếu ông nội đã suy nghĩ rõ ràng như vậy rồi thì muốn làm gì cũng được”
Mộng Yến Mi nghe vậy cực kỳ hoảng sợ, bà ta không thể tin trừng mắt nhìn Bạc Tuấn Phong, tay cũng nắm chặt lại.
“Đủ rồi nhỉ?” Trên tầng truyền đến giọng nói của Vân Giai Kỳ.
Mọi người đều nhìn về phía cô.