Chương 420
Trước đây, bạc Tuấn Phong hỏi cô, cô muốn cái gì.
Khu nhà cao cấp, xe xịn, chi phiếu, anh đều có thể cho cô ta.
Nhưng cô ta lại nói cô ta không cần gì cả, nếu nói có một mong ước duy nhất vậy chính là mỗi năm đều có thể đón sinh nhật cùng anh.
Bạc Tuấn Phong cũng không từ chối.
Lúc đó anh còn chưa suy nghĩ sâu xa, nhận ra phản ứng của Vân Giai Kỳ anh mới biết chuyện này làm cho cô gái của anh không vui.
Vậy nên anh không còn quan tâm đến Lâm Thanh Thủy nữa.
Vân Giai Kỳ nói: “Nói với cô cũng chẳng để làm gì, Bạc Tuấn Phong, không phải cô ta có chuyện muốn nói với anh sao, tôi trở về trước đây, nếu không ngại thì tôi ra cửa đợi, chờ hai người nói xong cùng nhau trở về”
Nói xong, cô đi ra ngoài.
Bạc Tuấn Phong nắm lấy tay cô, kéo cô trở về bên cạnh mình.
“Em không cần phải lảng tránh, anh và cô ta không hề có quan hệ như em nghĩ.”
Vân Giai Kỳ không vui nhìn sang bên cạnh.
Lời nói của người đàn ông này như đường mật vậy.
Vân Giai Kỳ đùa cợt: “Anh dám nói anh và cô ta trong sạch sao?”
Cô hỏi như vậy làm Bạc Tuấn Phong vô cùng ngạc nhiên.
Anh đã làm gì mà khiến cho cô cứ cảm thấy anh và Lâm Thanh Thủy đã làm gì không sạch sẽ chứ?
Vân Giai Kỳ nói: “Sao anh không trả lời đi? Khách sạn có phải anh đưa cô ấy đến không? Trong phòng còn có đầy đủ dụng cụ của một đôi tình nhân, bên trong tủ quần áo có quần áo của anh. Những bộ quần áo.
như vậy đều ở đó lâu rồi, đừng có nói với tôi, nhiều năm qua anh và cô ta vẫn luôn trong sạch nhé”
Bạc Tuấn Phong nghe vậy nhìn Lâm Thanh Thủy: “Anh chưa từng chạm vào cô ta, phòng kia chỉ có mình cô ta ở”
“Vậy đồ ăn, bát đĩa, khăn mặt đôi thì anh giải thích thế nào?” Nếu đã nói ra rồi thì cô cũng không ngại nói rõ với anh.
Bạc Tuấn Phong nói: “Không phải của tôi.”
“Không phải của anh thì là của người đàn ông khác sao?”
“Tôi không biết.”
Bạc Tuấn Phong nhìn Lâm Thanh Thủy: “Những thứ kia là thế nào?”
Lâm Thanh Thủy cắn môi không nói gì cả.
Bạc Tuấn Phong nói: “Cô không cần phải giấu nữa, phòng kia tôi đã cho cô, nếu cô đem người đàn ông khác về cũng không ảnh hưởng gì tới tôi cả”
“Không phải.” Lâm Thanh Thủy sốt ruột phủ nhận: ‘Em không hề đem người đàn ông nào về cả”
Cô cũng không muốn để cho Bạc Tuấn Phong hiểu lầm chuyện này.
“Những chiếc khăn mặt, bát đũa đều do em để lại cho anh…” Lâm Thanh Thủy nói.
Vì nơi của cô rất gần với công ty, mà Bạc Tuấn Phong hay làm việc đến tận khuya.
Lâm Thanh Thủy luôn muốn nếu quá muộn anh sẽ đến chỗ cô ngủ lại nên luôn chuẩn bị sẵn sàng dụng cụ.
Vân Giai Kỳ nhìn Lâm Thanh Thủy lại nhìn sang bạc Tuấn Phong, cô khế cười.
“Không phải hai người kết hợp với nhau diễn trò đấy chứ? Lâm Thanh Thủy, không phải cô nói cô là người phụ nữ của Bạc Tuấn Phong sao? Chính miệng cô nói rằng buổi tối ngày hôm đó hai người đã cùng nhau làm chuyện gì đó cơ mà?”
Nghe vậy, mày của Bạc Tuấn Phong càng nhíu chặt hơn: “Cô nói gì?”