Chương 398
Tống Hạo Hiên đứng yên tại chỗ, bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Trước đây, Vân Giai Kỳ mang bầu ba đứa, trừ Vũ Minh ra vẫn còn một bé trai nữa.
Nhưng lúc cô ấy sinh ra là một cái thai chết, không thể giữ được nữa nên anh cho y tá mang đi. Sau đó đột nhiên người y tá kia từ chức, không còn tin tức gì nữa, nên đứa bé ấy được xử lý như thế nào anh cũng không biết. Tống Hạo Hiên không thể không nghỉ ngờ.
Doãn Lâm đứng sau nói: “Cậu Tống, Mạn Nhi thực sự là con gái của Vân Giai Kỳ và cậu Bạc sao?”
Một câu hỏi đột ngột được đưa ra khiến cho Tống Hạo Hiên phải cảnh giác.
Anh xoay người, lạnh lùng liếc nhìn anh ta hỏi: “Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?”
“Coi như tôi nhìn thấy Mạn Nhi lớn lên, tôi cũng nhìn cô bé rất nhiều lần, cô bé Mạn Nhi cũng có vài nét giống với Vân Giai Kỳ trước đây, sao đột nhiên lại biến thành con gái của Vân Ngọc Hân và cậu Bạc được nhỉ?”
Tống Hạo Hiên nghẹn lời, anh cười lạnh nói: “Không phải anh nói rằng một người làm công như anh không tiện xen vào việc riêng của chủ hay sao?”
“Thật xin lỗi, do tôi quá trớn. Nhưng mà chỉ là do tôi cũng khá buồn cho cô Vân Giai Kỳ, dù sao Vân Giai Kỳ cũng đối xử với Mạn Nhi như con ruột của mình vậy, hai người sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm rồi, đột nhiên lại nhận lấy đả kích như vậy… Doãn Lâm cũng không muốn nói thêm nữa.
Tống Hạo Hiên đen mặt, Doãn Lâm cũng không cần phải nói thêm gì.
Trước kia anh ta cũng có cảm tình với Tống Hạo Hiên, nhưng cũng vì người đàn ông này, và cũng vì chuyện này mà anh mơ hồ cảm nhận được mục đích của người đàn ông này. Khi đã quyết định giữ một ít bí mật, ánh mắt Tống Hạo Hiên cũng không còn đơn giản như trước nữa.
Anh có cảm giác, Tống Hạo Hiên không phải là một người đàn ông đơn giản.
Vì vậy nên anh ta không muốn tiếp xúc với người đàn ông này quá nhiều.
Vân Giai Kỳ đi dạo một vòng ở nhà họ Bạc xong mới biết một chuyện.
Bạc Ngạn Thiên đã giấu kỹ hai người con của cô đi rồi, thậm chí, cô nghỉ ngờ hai người con của cô không ở nhà họ Bạc.
Có lẽ do nhà họ Bạc quá rộng, cô đi dạo một vòng cũng có nhiều nơi không được tiến vào. Xem ra Bạc Ngạn Thiên đã cảnh giác với cô từ trước. Nhưng Vân Giai Kỳ không tin ông Bạc có thể giấu được hai bé một lúc, nhưng không thể nào giấu hai bé cả đời được.
Bây giờ chưa tìm thấy thì sớm muộn gì cũng tìm thấy thôi.
Vân Giai Kỳ ra lệnh cho quản gia: “Chuẩn bị cho tôi một phòng”
Quản gia kinh ngạc hỏi: “Cô muốn có một phòng sao?”
Ông ta còn tưởng rằng cô sẽ ở cùng phòng với cậu chủ chứ.
“Sắp xếp cho tôi một căn phòng nhỏ.”
Phòng của Bạc Tuấn Phong quá lớn, một người ngủ rất lạnh, cô cũng không muốn ở chung phòng với anh.
“Cô Vân Giai Kỳ muốn có một căn phòng như thế nào ở đâu vậy?”
“Tâm bốn, năm mươi mét vuông, có ban công, có tủ để đồ và nhà vệ sinh”
“Cô xem, phòng ở tầng hai có ổn không?”
“Đưa tôi đến đó xem”