Chương 391

 

Khi cô bị giấc mơ đánh thức, bộ não của cô tỉnh táo, nhưng cơ thể của cô rất mệt mỏi, cô không thể mở mắt.

 

Cô hé mắt lại nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang năm nghiêng đối mặt với cô, đắp chung chăn với cô, cánh tay dài ôm bên hông cô, từ cô nhìn về phía anh cực kỳ gần không hề có một khe hở. Đường nét mạnh mẽ, mặt mày trầm thấp, khi nhắm mắt lại lộ rõ hàng mi dày đặc, còn có bọng mắt đào hoa.

 

Vân Giai Kỳ nhíu mày, không biết tối hôm qua cô ngủ thiếp đi từ khi nào, nàng nhớ tới cơ thể, còn chưa nhúc nhích thì thấy Bạc Tuấn Phong đột nhiên mở mắt ra, cô lập tức nhắm mắt lại. Bạc Tuấn Phong vừa tỉnh đã nhìn thấy nàng nhắm mắt lại, biết cô nhóc này cố ý trốn anh, giả vờ ngủ.

 

Mánh khóe nhỏ bé của cô sao có thể thoát khỏi đôi mắt của anh.

 

Nhưng anh cũng không muốn lật tẩy.

 

Bạc Tuấn Phong nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô, hôn vào giữa lông mày cô rồi đứng dậy.

 

Mãi đến khi anh đứng dậy, Vân Giai Kỳ mới cẩn thận mở mắt ra lần nữa, nhìn người đàn ông đang rửa mặt, thay âu phục, cầm lấy quần áo của cô rồi ra ngoài.

 

Bạc Tuấn Phong đi ra khỏi phòng, cửa mới đóng lại, cách một cánh cửa, Vân Giai Kỳ liền nghe được người đàn ông dặn dò: “Chờ cô ấy tỉnh lại, chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho cô ấy”

 

“Vâng, cậu chủ.”

 

Tiếng bước chân dần đi xa, Vân Giai Kỳ ngồi dậy, cô nhìn xung quanh, phòng lớn như vậy, anh vừa đi liền cảm thấy thật lạnh lẽo. Vân Giai Kỳ còn chưa tỉnh hẳn, vừa ngồi dậy đã cảm thấy đầu óc choáng váng, vì thế cô lại nằm trở lại giường, định ngủ thêm một lát nữa.

 

Bạc Tuấn Phong đi xuống lầu, liền nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên ngồi ở phòng khách, ông luôn dậy sớm, sinh hoạt rất có quy tắc còn có thói quen uống trà sáng.

 

Sáng sớm, mấy người hầu đứng bên cạnh ông, giống như đang báo cáo cái gì đó, thấy Bạc Tuấn Phong xuống lầu, người giúp việc lập tức dừng lại, nơm nớp lo sợ nhìn anh.

 

Bạc Ngạn Thiên quay đầu lại, nhìn thấy anh xuống lầu, sắc mặt không hề tốt.

 

“Ông nội, chào buổi sáng”

 

“Buổi sáng?”

 

Bạc Ngạn Thiên hừ lạnh hỏi anh: “Tối hôm qua anh mang ai về?”

 

Bạc Tuấn Phong nói: “Tôi đưa ai về cũng phải báo cáo với ông sao?”

 

“Anh nói sao?” Bạc Ngạn Thiên giận d nh nghĩ nơi này là nơi nào, là nơi có thể tùy tiện đem một người vớ vẩn đến sao?”

 

“Cô ấy không phải là người vớ vẩn”

 

Bạc Tuấn Phong vừa nói, vừa giơ tay nói với quản gia: “Cầm đi”

 

“Cậu chủ, đây là…”

 

Quản gia nhìn chuỗi chìa khóa, vẻ mặt mờ mịt, chìa khóa có một tấm biển nhỏ, là một tấm thẻ của phú Nguyệt Mặc Đây là chìa khóa Bạc Tuấn Phong tìm được trong túi quần áo Vân Giai Kỳ , anh nói với quản gia: “Đi tới địa chỉ này, đem đồ đạc trong phòng mang tới đây”

 

Bạc Ngạn Thiên nghe vậy không thể ngồi yên được nữa: “Anh mang người về thì thôi, anh còn muốn chuyển cô ta tới đây?”

 

Bạc Tuấn Phong nhíu mày: “Làm sao thế, không được à?”

 

“Làm sao có thể làm vậy được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play