Chương 331
Lúc Lâm Thanh Thủy đuổi theo ra đến cửa, đã nhìn thấy Vân Giai Kỳ ngồi trên xe của mình, khởi động xe.
Lâm Thanh Thủy khẩn trương chạy tới mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa trái. Vân Giai Kỳ ngồi ở trong xe lạnh lùng nhìn cô ta qua tấm kính thủy tinh, Vân Giai Lỳ lạnh nhạt thốt ra một câu: “Lâm Thanh Thủy, ở trước mặt tôi, cô không đủ năng lực để diễn trò mấy cái trò lừa bịp này đâu”
Nói xong, cô đạp chân ga, chiếc xe chạy thẳng đến Bạc Vân.
Lâm Thanh Thủy do mất đà mà nghiêng ngã, suýt chút nữa là ngã lăn xuống đất. Chờ đến khi cô ta đứng vững thì chiếc xe cũng đã mất bóng từ lâu.
Chiếc xe băng băng chạy trên con đường rộng rãi.
Vân Giai Kỳ cầm tay lái, cả người đều phát run.
Những lời nói của Lâm Thanh Thủy vẫn luôn văng vẳng bên tai cô.
“Vân Giai Kỳ, mấy hôm trước cô còn ra oai như vậy, làm sao mà bây giờ lại giống như là chó nhà có đám tang vậ “Cả hai đứa đều mang trong người dòng máu của nhà họ Bạc, là máu mủ của Tuấn Phong và Vân Ngọc Hân, không có liên quan gì đến cô hết”
“Cô không hề ngờ đến, ngay cả đứa con gái của mình cũng không phải là máu mủ ruột thịt của mình”
Trong lúc thất thần, suýt chút nữa cô đã tông phải con mèo hoang đang băng qua đường.
Vân Giai Kỳ lập tức đạp phanh dừng lại, vẫn chưa thể hoàn hồn lại được. Ánh mắt bất thình lình nhìn thoáng qua chiếc túi Hermes bạch kim mà cô yêu thích đang ở trên ghế phó lái.
Vì sao túi xách của cô lại ở trên xe của Lâm Thanh Thủy được?
Vân Giai Kỳ do dự, ở trong túi xách liên tục tìm kiếm điện thoại di động của mình, nhanh chóng bấm số gọi một cuộc cho Tống Hạo Hiên.
Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Vân Giai Kỳ? Em đang ở đâu vậy? Anh tìm em đến phát điên rồi đây”
Vân Giai Kỳ gắt gao nắm chặt điện thoại, hỏi: “Tống Hạo Hiên, anh nói cho em biết, em nhất định phải nghe chính miệng anh nói. Mạn Nhi rốt cuộc có phải là con gái ruột của em không?”
Tống Hạo Hiên: “..”
Đầu dây bên kia là một khoảng không im lặng.
Vân Giai Kỳ giống như là người đi ngược dòng nước nắm chặt lất cọng rơm cứu mạng cuối cùng, giọng nói khàn đặc: “Khi đó, không phải anh đã nói, anh đã làm xét nghiệm quan hệ huyết thống cho Mạn Nhi rồi sao? Không phải anh đã nói Mạn Nhi là con gái của em và Bạc Tuấn Phong sao? Em đang nói chuyện với anh đó, Tống Hạo Hiên, anh nói cho em biết đi, em chỉ tin lời anh nói thôi. Rốt cuộc Mạn Nhi có phải là con gái của em hay không?”
Đầu bên kia điện thoại vẫn luôn duy trì im lặng, giống như thời gian đột ngột dừng lại.
Phải đến một lúc lâu sau, Tống Hạo Hiên mới nhẹ giọng nói: “Giai Kỳ, thật xin lỗi”
“Em không muốn nghe anh nói “Thật xin lỗi’“
Vân Giai Kỳ hoàn toàn mất khống chế, cổ họng cô phát ra tiếng nghẹn ngào, lúc này phòng tuyến tâm lý của cô đã hoàn toàn bị phá vỡ.
“Tại sao tất cả mọi người đều nói ‘Thật xin lỗï’ với em? Em ghét ba từ này, em không muốn nghe thấy nó. Hu hu hu… Hạo Hiên, anh đừng lừa gạt em… Mạn Nhi là con gái của em có phải không?”
Tống Hạo Hiên im lặng một lúc lâu.