Chương 324
Bạc Thúy Quỳnh cười lạnh một tiếng, bước đến trước mặt Mạn Nhị, từ trên cao nhìn xuống cô bé: “Mày nên yên tĩnh một chút đi. Nếu đúng là mẹ mày còn cần mày, thì tại sao bây giờ không đến gặp mày?”
“Các người nhốt tôi ở đây, mẹ tôi đương nhiên sẽ không tìm thấy tôi rồi. Mẹ tôi sẽ không bỏ rơi tôi đâu” Mạn Nhi ủy khuất nói.
“Các người đều là lũ xấu xa. Đợi cho mẹ tôi tìm được tôi, nhất định mẹ sẽ dạy cho các người một bài học.”
Bạc Thúy Quỳnh nghe vậy giật mình hồi lâu, nhưng sau đó lại cười †o.
Cô ta càng cười lớn, Mạn Nhi càng nhìn cô ta đầy sợ hãi.
“Cô cười cái gì?” Đọc tại truyen.one để ủng hộ chúng mình nhé!
“Tao cười sự ngu ngốc của mày”
Bạc Thúy Quỳnh nói. “Mày có biết, đây là chỗ nào không?”
Môi của Mạn Nhi hơi run run.
Cô bé đây chính là nhà của ông chú kia. Trước kia anh Vũ Minh có dẫn cô tới đây một lần. Cô bé còn cùng anh trai ở trong này chơi trốn tìm.
Nơi này rất lớn, lúc chơi trốn tìm, không biết tìm chỗ trốn ở đâu, chỉ nhớ là, có một người phụ nữ chỉ cho cô bé trốn trong két sắt. Sau đó, chợt nghe tiếng “lạch cạch”, két sắt đã bị khóa từ bên ngoài.
Mạn Nhỉ từ từ nhìn kỹ khuôn mặt của Bạc Thúy Quỳnh mới nhớ ra.
Ngày đó khi ở nhà họ Bạc chơi trốn tìm, người mà Mạn Nhi tình cờ gặp chính là cô ta. Chính cô ta là người bảo cô bé trốn vào trong két sắt.
Bả vai của Mạn Nhi co rúm lại. Cơ thể cô bé cũng hơi co lại một chút, nhìn người phụ nữ đứng trước mặt giống như mụ phù thủy trong chuyện cổ tích vậy.
Bạc Thúy Quỳnh từ từ ngồi xuống, nhìn thẳng cô bé: “Mày nghĩ có thể gặp mẹ sao?”
Mạn Nhi mím chặt môi, không nói lời nào.
Mẹ đã dặn rồi, không được nói chuyện với người xấu. Mình cũng không cần tiếp chuyện với người phụ nữ xấu xa này.
“Vậy mày có muốn gặp anh Vũ Minh không?”
Đôi mắt của Mạn Nhi hơi cụp xuống, theo tự nhiên liền nói khẽ: “Muốn”
Nói xong, cô bé liền nhìn Bạc Thúy Quỳnh cảnh giác.
“Chỉ cần mày vâng lời, tao sẽ dẫn mày đi gặp Vũ Minh, được không?”
Mạn Nhi vừa nghe thấy có thể gặp Vũ Minh, đã bán tính bán nghỉ: “Cô lừa cháu”
“Tao lừa mày làm gì? Chỉ cần mày ngoan ngoãn, tao sẽ ngay lập tức dẫn mày đi gặp anh Vũ Minh”
Mạn Nhi nói: “Cháu phải thế nào mới xem là ngoan ngoãn đây?”
“Biết điều thì ăn đi, ăn xong rồi tao sẽ dẫn mày đi gặp Vũ Minh”
Mạn Nhi cắn môi, khẽ gật đầu.
Nếu người phụ nữ này thật sự giữ lời hứa dẫn cô bé đi gặp anh Vũ Minh, như vậy, cô sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.
Bạc Thúy Quỳnh đứng dậy căn dặn: “Mang đồ ăn vào đi”
Ngập ngừng một chút, cô ta lập tức cảnh cáo Mạn Nhi: “Vâng lời đi, ăn xong tao sẽ cho mày gặp anh Vũ Minh”
Mạn Nhi không nói gì, khóc một lúc rõ lâu, liếm liếm môi. Khóc suốt một ngày, cô bé đã sớm đói bụng.
Vì thế, cửa vừa đẩy ra, người giúp việc còn chưa đem đồ ăn vào thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức khiến Mạn Nhi chảy nước miếng.
Trong phòng tối chất đầy những đồ lặt vặt, căn bản không có bàn ăn, ghế ngồi, người giúp việc dự định sẽ bún cho cô ăn.