Chương 316
Nếu như đã nhiều năm như vậy rồi, người phụ nữ đó đột nhiên biết răng Mạn Nhi không phải là con ruột của mình, thế giới của cô sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Dù là ai cũng không thể chấp nhận chuyện đó được.
Điều này đối với cô thật tàn nhẫn và độc ác.
Tống Hạo Hiên?
Bạc Tuấn Phong đột nhiên nghĩ đến người đàn ông này, thình lình đứng dậy.
Thấy anh đi, Mộng Yến Mi lo lắng nói: “Con đi đâu vậy?”
“Dì nghỉ ngơi sớm đi, tôi có việc phải làm”
Bạc Tuấn Phong bước nhanh, ngay sau đó tiếng bước chân đã đi xa.
Bạc Vũ Minh dựa vào giường, nhìn về phía Mộng Yến Mi, rồi đột nhiên quấn mình trong chăn.
Bên trong chăn bông, thật là nhàm chán.
Bạc Vũ Minh ban nãy cũng nghe được đại khái.
Khi nghe tin cậu và Mạn Nhi không phải được Vân Giai Kỳ sinh ra, tim cậu bỗng như có hàng nghìn mũi kim châm.
Chuyện gì đã xảy ra?
Sao lại có thể như vậy?
Một người phụ nữ ấm áp như vậy sao có thể không phải là mẹ ruột của cậu chứ?
Bạc Vũ Minh mím chặt môi, vô thức nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt.
Nhà họ Tống.
Lúc Tống Hạo Hiên từ Tống Thiên trở về, vừa mới đậu xe, ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một chiếc Rolls Royce đậu ở cổng nhà họ Tống.
Anh ta nhìn chăm chú liền thấy Bạc Tuấn Phong tựa vào trước cửa xe, đầu ngón tay có một tia lửa nhấp nháy chiếu lấp lánh trong màn đêm.
Ban đêm, đột nhiên có một trận gió lớn thổi đến, mưa gió sắp ập đến, nhưng không thổi tung được quần áo của Bạc Tuấn Phong.
Trong cơn gió mạnh, người đàn ông hoàn toàn lạnh lùng.
“Bạc Tuấn Phong?” Vừa nhìn thấy anh, sắc mặt Tống Hạo Hiên đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Bạc Tuấn Phong quay người lại, tiện tay ném rơi tàn thuốc xuống đất, tia lửa bắn tung tóe.
Tống Hạo Hiên cười lạnh một tiếng: “Bạc Tuấn Phong, sao anh lại ở đây?”
Bạc Tuấn Phong sải bước về phía anh ta.
Không đợi Tống Hạo Hiên đặt câu hỏi, giây tiếp theo người đàn ông đã đè anh ta xuống cửa xe, lạnh giọng hỏi: “Tống Hạo Hiên, anh không được phép giở trò thủ đoạn với tôi. Tôi hỏi anh, rồi cuộc Mạn Nhi là con của ai?”
Tống Hạo Hiên trợn to hai mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“ Cả người Bạc Tuấn Phong đầy sát khí hung hãn.
Tống Hạo Hiên nhướng mày: “Ồ? Anh cũng biết rồi à?”
Sắc mặt Bạc Tuấn Phong càng đen hơn.
“Tôi còn tưởng rằng chuyện này có thể che giấu, làm sao anh biết?”
“Tống Hạo Hiên, đừng chơi trò chơi chữ với tôi. Bây giờ tôi hỏi anh, Mạn Nhi rốt cuộc là con của ai?”
Tống Hạo Hiên đột nhiên nắm lấy cổ áo Bạc Tuấn Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạc Tuấn Phong, anh còn có mặt mũi hỏi đến vấn đề này sao?”
Bạc Tuấn Phong nhướng mày.