Chương 297

Cửa phòng mở ra.

 

Bạc Tuấn Phong đóng cửa lại, quăng cô lên trên giường.

 

Trên giường lớn KINGSIZE, cơ thể nhẹ nhàng của cô nảy lên.

 

Vân Giai Kỳ rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, dùng hết sức chống đỡ thân thể, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang đứng ngẩng đầu, cà vạt nới lỏng.

 

Vân Giai Kỳ cảm nhận được người người đàn ông tiếp theo sẽ làm gì, vô cùng hoảng sợ lùi về sau.

 

Bạc Tuấn Phong đứng ở trước giường, thấy cô còn trốn tránh, nghiêng người cong eo dùng đầu gối chặn lại, như vậy đã có thể chế ngự được cô!

 

Vân Giai Kỳ chợt cảm thấy bị lăng nhục!

 

Ở trước mặt anh, cô thậm chí ngay cả khả năng phản kháng cô cũng không có!

 

Cô đột nhiên ngồi dậy, hung hăng đẩy anh ra.

 

Thế nhưng cơ thể người người đàn ông này giống như một ngọn núi đồ sộ bất động vậy, cho dù cô có đẩy như thế nào cũng không nhúc nhích!

 

“Bạc Tuấn Phong, anh dám động vào tôi thử xem?!”

 

Bạc Tuấn Phong lạnh lùng quét qua cô, môi mỏng hé mở: “Được”

 

Dứt lời, anh liền cúi đầu, dùng hành động nói cho cô biết anh có dám động vào cô hay không!

 

Không có người người đàn ông nào thích lòng vòng quanh co về vấn đề này “Bạc Tuấn Phong, anh đủ chưa?!”

 

“Chưa đủ!”

 

Người phụ nữ này, thật sự giống như độc dược vậy, hết lần này đến lần khác anh phải uống rượu độc giải khát.

 

Nước mắt của Vân Giai Kỳ lập tức tuôn ra ngoài.

 

Khuất nhục, không cam lòng, thất vọng…

 

Cô mất khống chế nói: “Bạc Tuấn Phong!!”

 

Người đàn ông thấy nước mắt trong hốc mắt của cô không ngừng tràn ra, trong lòng chợt nhói một cái, đau.

 

Trong làn sóng ái tình, gương mặt tuấn tú của Bạc Tuấn Phong vùi vào hõm vai của cô, lần đầu tiên trong đời người đàn ông này hăng hái như vậy, thấy mà không biết phải làm sao.

 

Anh ở bên tai cô khàn khàn hỏi: “Giai Kỳ, anh nên đoạt lấy em như: thế nào?”

 

Anh phải đoạt lấy cô như thế nào đây?

 

Anh có thể đoạt lấy cô như thế nào đây?

 

Muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới này tặng cho cô, thế nhưng lại không có cách nào.

 

Cho dù đau lòng, thế nhưng vừa nghĩ tới tối nay cô và Bạc Tiêu Dương thân mật với nhau như vậy, đáy mắt của Bạc Tuấn Phong lại lần nữa hiện lên vẻ lạnh như băng.

 

Cho dù là vây hãm cô bên người anh, nhẫn tâm bẻ gãy cánh của cô, khiến cho cô trở thành chú chim bị cầm tù của anh, cũng không cho phép cô bay khỏi người của anh.

 

Bạc Tuấn Phong nói: “Nhớ, em là của anh”

 

Nói xong, Vân Giai Kỳ lại lần nữa vùi lấp ở vực sâu nơi đáy biển…

 

Hôm sau.

 

Lúc tỉnh lại, Bạc Tuấn Phong đã không còn ở bên người.

 

Ngoài cửa sổ là mặt trời rực rỡ chiếu rọi.

 

Vân Giai Kỳ ngồi dậy từ trên giường.

 

Người đàn ông này!

 

Lửa giận của Vân Giai Kỳ lập tức xông lên, cô nâng cánh tay lên giống như bị đổ chì, theo bản năng muốn tìm điện thoại di động của mình, thế nhưng lại phát hiện quần áo của mình lại không cánh mà bay.

 

Cô nhíu mày, cảm thấy gì đó liền xoay người muốn xuống giường, thế nhưng dưới chân mềm nhũn, bỗng nhiên chuột rút khiến cho cả người khó mà tự kiềm chế không ngã xuống đất.

 

Vân Giai Kỳ chật vật đến mức phải kêu lên một tiếng, may mắn ở dưới giường là thảm, nếu không thì ngã một cái, nếu không thì không chỉ ngã đau như vậy đâu.

 

Động tĩnh của cô kinh động đến người giúp việc đang canh chừng ở ngoài cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play