Chương 294

Vân Giai Kỳ nói: “Giữa anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì, tôi còn có thể tra xét được sao? Chuyện của anh và người phụ nữ khác, tôi không có tư cách quan tâm, và tôi cũng không muốn quan tâm”

 

“Em có tư cách”

 

“Tôi không có.”

 

“Em có!” Bạc Tuấn Phong có chút hơi tức giận: “Ngoại trừ em ra thì còn ai có tư cách này?”

 

“Vậy thì tôi cũng không cần tư cách này!” Vân Giai Kỳ nói: “Tối hôm qua anh không đi là có thể rửa sạch quan hệ của anh và cô ta hay sao?

 

Bạc Tuấn Phong, anh có thích sạch sẽ, tôi cũng thế.

 

Cho dù là tinh thần hay thân thể, tôi đều thích sạch sẽ đến nghiệm trọng, tôi không cần người người đàn ông đã bị người phụ nữ khác chạm qual”

 

Bạc Tuấn Phong hơi ngẩn ra.

 

Người này, vậy mà còn nói là cô không ghen?

 

Người đàn ông nói: “Anh không có chạm vào cô ta” Cho tới bây giờ vẫn không có.

 

Vân Giai Kỳ châm chọc nói: “Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?”

 

Những thứ trong phòng, đâu đâu cũng thất Ly súc miệng tình nhân, khăn lông rửa mặt đôi và áo choàng tắm, dép, thậm chí âu phục của anh còn được treo ở trong tủ treo quần áo.

 

Nếu như anh chưa đến, chưa ngủ lại ở đó thì sẽ có những thứ này sao?

 

Tại sao cô lại không tin tưởng mắt của mình mà phải tin lời từ một phía của anh chứ?

 

Bạc Tuấn Phong không khỏi hỏi: “Em muốn anh phải chứng minh như thế nào đây?”

 

Vân Giai Kỳ cắn răng, tức giận nói: “Anh đã trải qua sinh nhật với cô ta, còn để cho cô ta ở lại trong phòng của anh nữa, cái này thì anh chứng minh như thế bào? Chẳng lẽ còn phải để tôi tận mắt chứng kiển cảnh các người ân ái với nhau mới tính hay sao?!”

 

Bạc Tuấn Phong nói: “Anh với cô ấy có giới hạn”

 

“Tại sao không phải là người khác. Tại sao là cô ta?!” Môi của Vân Giai Kỳ đột nhiên run dữ dội hơn: “Cô ta đặc biệt như vậy sao? Khiến cho anh đối xử đặc biệt như vậy?”

 

Bạc Tuấn Phong ngơ ngẩn.

 

Thấy anh không trả lời, Vân Giai Kỳ liền nói: “Anh xem, ngay cả vấn đề này anh cũng không có cách nào giải thích cho tôi được”

 

“Bởi vì, anh cảm thấy không cần thiết giải thích”

 

“Không cần thiết giải thích?” Vân Giai Kỳ nghe vậy, trong lòng lập tức đông cứng lại: “Bởi vì cảm thấy tôi cố tình gây sự sao? Vẫn cảm th chuyện này vốn dĩ không cần phải giải thích cho tôi, không cần phải thích cho tôi, uổng công vô ích?”

 

Bạc Tuấn Phong nói: “Anh thiếu nợ cô ấy”

 

“Anh thiếu nợ cô ta?” Vân Giai Kỳ đang giận dữ thì lại cười, đột nhiên hít một hơi khí lạnh thật sâu: “Còn tôi thì sao?!”

 

Bạc Tuấn Phong: “…

 

“Bạc Tuấn Phong, anh thiếu nợ cô ta, vậy còn tôi thì sao?! Những gì anh thiếu tôi thì sao?!”

 

Anh trân trọn Lâm Thanh Thủy như trân bảo, mà cô, tất cả những gì cô bỏ ra lại bị xem là chuyện đương nhiên như cỏ rác?

 

Nhìn người người đàn ông yên lặng từ đầu đến cuối, Vân Giai Kỳ cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

 

“Dừng xe!”

 

Vân Giai Kỳ hô về phía tài xế “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”

 

Bạc Tuấn Phong đè cô lại, đồng thời nói về phía tài x ừng xe!”

 

Xe đột ngột dừng lại.

 

Phong cảnh ngoài cửa sổ, dừng lại ở bờ biển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play